Wednesday, December 30, 2015

Đi chơi Vivo City hôm trước cả Noel nữa này!

Tối CN tuần trước trước nữa hình như 19/12 thì phải, cả nhà đi Vivo City chơi. Máy ảnh tạm thời bị hư nên chất lượng hình ảnh qua máy điện thoại của mẹ mình chỉ được bí nhiêu thôi.

Trang trí cũng đẹp đấy nhưng thú vị hơn nhiều là được coi cọp mấy cuốn sách trong Phương Nam. Hình để lên đây chỉ để đánh dấu sự kiện thôi chứ chất lượng không như mong muốn tí nào cả.

Nói đến sách mới nhớ năm nay Noel được tặng mấy cuốn sách đọc thú vị muốn cười bò ra luôn, nhất là cuốn Kính Vạn Hoa ấy. Đến mấy trăm trang mà đọc qua một tối thứ 6 và sáng T7 đã hết rồi. Đọc đi đọc lại vẫn hay. Đọc một mình không đã phải lôi kéo thêm nhiều người tham gia như ba mẹ hay bà nội. Mấy cuốn khác của cả 2 đứa cũng được, nhứng không so sánh được với Kính vạn hoa nhỉ.

À năm nay được tặng bộ xếp hình lâu đài Noel, thêm tiết mục có đèn thắp bên trong phát sáng đổi màu nữa. Quả là Noel thật ý nghĩa. Trước đó còn được ba Kiệt tặng thêm quần áo, giày dép. Thấy mình "giàu thật"!

Mai nghỉ năm mới trước một ngày rồi. Tha hồ nướng cho khét lẹt!

Sunday, December 27, 2015

Coi tài nội trợ của Chân Như nhé!

Tối qua tự dưng có hứng giúp mẹ nấu ăn. Mọi người nhìn xem mấy món có ngon mắt không nhé! Mình thấy còn ngon miệng nữa cơ. Hết bay hai chén cơm với gà nướng và xà lách dầu dấm. Hai món này đều có công của mình. Món rau nhiều màu sắc là do mình làm từ lặt, rửa rau, ngâm muối, làm sốt dầu dấm, bày ra đĩa, trang trí...ôi chao nhìn lại vẫn thấy thèm.



Hôm nay giúp mẹ làm nồi canh súp...Thành phẩm không được chụp lên nhưng mô tả sơ qua là gọt vỏ củ cải trắng, cà rốt, xắt miếng hình bông hoa (mẹ có giúp một tí). Tối măm món canh tự làm, ăn hết mấy cái xương ninh nhừ. Ngon hết biết luôn.

Tối chủ nhật, đang định viết thì Tú vào nói để hỗ trợ với tài đánh máy vi-tính rồi. Mẹ ra ngoài đi bộ là 2 chị em lên YouTube coi mấy cái video gì đâu, cả bắn pháo hoa ở London năm ngoái thì phải,ghê chưa!!!


Bái bai!!! Hẹn gặp lại!! Có gì xem Tú,Như cập nhật tình hình sau nhé!

Wednesday, December 23, 2015

Có chuyện vui hôm nay nữa nè!

Phần thưởng sau hai ngày thi là một buổi tối thư giãn bên ngoài. Ba bà cháu bắt đầu chuyến du hành đến Q.1 bằng xe buýt. Xuỗng xe buýt đã thấy xe ôm mẹ chờ sẵn rồi. Xe lướt qua bao nhiêu chỗ sáng đèn, trang trí, qua tòa nhà cao nhất TP. HCM luôn nhưng vì cái bụng kêu gào dữ quá nên chả còn tâm trạng nào ngắm cảnh.

Chen chúc mãi cũng tới Parkson ở Q.1. Lại ăn KFC nữa... bà và mẹ bảo nhìn thấy ngán mà sao cả mình và Như đều măm ngon lành nhỉ. Bà nội ăn cơm hải sản thập cẩm tay cầm (đồ ăn trong cái nồi đất ấy mà). Mẹ giải quyết chỗ gà khuyến mãi của KFC... vừa ăn vừa chê dở tệ. Kết thúc bằng khoai tây lắc và 1 lon Pepsi khuyến mãi từ Lotteria.

Ăn xong hơn 7 giờ một chút, có sức để lượn một vòng xung quanh mấy tòa nhà cao tầng Q.1. Qua Parkson, Vincom rồi Union Square. Chụp hình tía lia hết ở trong nhà rồi ra ngoài trời. Bà nội kêu mỏi cái giò mà 2 đứa mình chả thấy gì cả. Rượt mấy cái bong bóng ở đường Nguyễn Huệ ... giống mấy đứa con nít nhỏ tí ti ghê. Chao ôi, đường đi bộ sao thấy chỉ có người và người...lấy đâu không khí trong lành để thở nhỉ? À mà còn măm kem Hàn Quốc trong cái ống nữa. Sành điệu nhưng mà hơi tốn tiền!

Về đến nhà gần 9.30 tối. Lúc này ba cũng mới về tới nhà. Tội nghiệp ba lỡ mất cơ hội ăn chơi!

Hình nóng hổi nhé - quảng cáo luôn 2 cái váy ba Kiệt tặng Noel!



!

Tuesday, November 24, 2015

Có chuyện vui hôm nay

Vui chứ sao không, vì có một nhân vật mới lên chơi,đó là gia đình chú Thy đó.Nào là có bé Đăng nè,nào là có bé Hân nè.Trưa thứ bảy mình ăn gà nướng này,tối thì đi chơi ở Crescent Mall này,mình được ăn một cái pizza nhỏ cho một người rồi uống nước chanh pha sirô xanh lè nữa này.Như thì ăn khoai tây chiên,ham-bur-ger tôm, nước ngọt.Lúc ăn khoai tây,bốn anh chị em nhào vô ăn,một lúc hết cả khoai.Đăng thì ăn mì,Hân thì nói chung là...xin miếng ăn của người khác như:pizza của mình,khoai tây của Như rồi còn đòi ăn cơm chiên tôm,rồi xuống đi thăm vương quốc teddy,mình còn viết cả điều ước trên tờ giấy hình con gấu,trong đó viết"Em sẽ cố gắng đạt nhiều thành tích trong năm nay."Rồi còn kí tên vào nữa chứ.Cả ngày chơi xong về ngủ luôn.

Sáng chủ nhật,mình qua nhà bà Tư chơi,gặp Bảo và gặp cả em của Bảo là Phương Thảo,cái mặt nó đỏ hỏn.Còn nhỏ,mới một tháng mà đeo bông tai,lắc tay.Sau khi ăn uống mừng em bé đầy tháng thì mình,Đăng và Như lấy lon 7up rỗng chơi,qua nhà Bi chơi,một hồi thì đi về.Chiều mình thấy máy ba được việc lắm,xe chú Thi đi thì trên máy ba hiện lên đường đi của chiếc xe đó. Tối về chẳng nhớ đã làm gì vì viết hôm chủ nhật mà lười quá, để hôm nay viết luôn.Tivi hôm chủ nhật bị hư internet,chẳng coi được gì.Như thì sướng vì Thúy Nga có trên đĩa,mình thì khóc lóc quá trời vì Kính Vạn Hoa chẳng có trên đĩa nào hết .Ngồi một lúc rồi ngủ luôn lúc nào không biết.Sáng dậy thì đi học thôi .À mình còn được bài cảm nhận đạt giải khuyến khích,hai chị em đạt học sinh tiêu biểu,chỉ một học sinh trong lớp nhận thôi đó.Thôi thì để sau,lúc rảnh tay viết tiếp.

Thursday, November 12, 2015

Mình sắp lên tivi rồi !


[Bài này cũ mèm, quên bấm nút "Xuất bản" nên bị hiều là bài mới nhé!]

Cái này chẳng biết có phải thật không, cứ mân mê cái chữ"Mình sẽ lên tivi tối nay" Nghe mà thích chí lắm ,chẳng phải ước ao mơ mộng cũng đáng lên rồi.

Câu chuyện là sau đây:
Sáng phải dậy sớm 5 giờ 30 vì cô kêu tập trung lúc 6 giờ.Chạy như vịt mà kết quả tốn công,đến trường chỉ thấy le te vài bạn đi ra đi vô.Trang điểm,son môi rồi đủ thứ.Ngồi chờ chán chê mê mỏi từ 6 giờ đến 7 giờ 10 mới có chiếc xe đưa đón học sinh đến rước.Ngối trong xe đi qua cầu trắng qua khu a của Phước Kiển.Thất vọng vì không chỉ được nhà thì một tia hi vọng lóe lên!Xe qua khu A làng đại học!Thẳng qua nhà luôn!Chỉ trỏ tùm lum rồi còn quay lại nhìn nữa,xe đi khuất mắt rồi thôi.Cuối cùng đến nơi là 8 giờ.Mệt qua chừng nhưng tự nhiên hứng thú vì được ăn bánh bao,vì có cơ hội tỏa sáng trong buổi biểu diễn.Không phải chỉ có trường mình đâu.Có trường Lê Văn Hưu diễn đầu tiên ( vì là sân khấu của trường ấy mà ) trường Lê Lợi,trường Tạ Uyên ( Nói cho biết,trường ấy cũng múa quạt,chế độ diễn thì...còn lâu mới bằng trường mình.Ha ha ha!)

Có nhiều niềm vui lắm nè!

Vui nhất là tự mình thấy rất tự tin vào bản thân hay nói cách khác vùng an toàn của mình đã được mở rộng thêm đáng kể. Nếu ai không biết Vùng an toàn là gì thì vui lòng nhờ bác Gúc chỉ cho... chỉ thêm cả Vùng thử thách và Vùng hoảng sợ luôn thể!

Hôm nay cô giáo nói tìm bạn nào đó trong lớp để đi thi viết bài cảm xúc về thày cô giáo. Các bạn trong nhóm liền nhao nhao nói cô là chọn mình. Vui thật đó, rồi mình còn "lôi kéo" được thêm một bạn nữa trong tổ cùng tham gia. Mình đang định viết về thày Thanh dạy hồi lớp 3 đây. Thầy giáo luôn được mình ngưỡng mộ ấy mà... vì nhiều lý do lắm nhưng có một lý do mà ai cũng yêu quý thầy chính là luôn được thày chọc cười hay đặt biệt danh mắc cười...làm việc học hành bớt căng thẳng và thú vị thêm nhiều.

Mẹ hỏi sao không viết về cô Trinh? Chắc là chưa hoàn toàn hiểu về cô vì cô mới dạy mấy tháng thôi nên chưa viết nhiều được. Có lẽ để sang năm mình sẽ viết về cô. Viết xong bài văn tả cảm xúc, có lẽ mình sẽ xin lại nhờ một bạn trong lớp gửi thày Thanh mới được!

Ngoài việc này cô Trinh còn giao mình làm nhiều việc lắm nha. Như là phụ trách học tập, nhóm trưởng, đại diện lớp đứng lên giới thiệu khi có tiết dự giờ, tham gia văn nghệ thi đua với trường khác...Làm nhiều quá đi cơ... Mệt thì mệt nhưng cũng rất vui vì được cô giáo và bạn bè tin tưởng. Nói vậy nhớ hôm biểu diễn văn nghệ ở trường Lê Văn Hưu vừa rồi, chờ mỏi mắt mới đến lượt trường mình. Về điểm số thì có lẽ trường mình điểm cao hơn các trường khác cùng biểu diễn sáng thứ 7. Mình không dự chiều thứ 7 và ngày chủ nhật để xem các trường khác thế nào. Tiết mục múa quạt của mấy cô giáo tưởng là nguy to vì một trường khác cũng tham gia, nhưng không sao vì nhờ tập luyện nhiều và thêm mấy động tác uốn éo của một cô nên điểm trường mình cao hơn hẳn!

Rồi thứ 2 biểu diễn ở trường mình. Các bạn chắc ghen tị vì mình và một vài bạn khác được lên sân khấu lắm nhỉ?
Như cũng tham gia học mấy bài đó ở nhà luôn. Thích múa hát thế mà cô Yến bảo đi lại từ chối. Tiếc không kịp phải không?

Wednesday, October 28, 2015

Một ngày vui chơi thỏa thích!

Nói thật thì lần này là do mình viết.Lười viết nên mẹ cho tụi mình tự viết đấy! Bây giờ chẳng biết

viết sao,nhưng giới thiệu nãy giờ rồi thì nhào đầu vào viết thôi .

Dậy sớm vì ba mới mua cho một bộ cờ cờ vua chơi vì mấy hôm trước ba cho Như đi học cờ.Đến mãi hôm thứ sáu mới mua được vì bộ bán ở sách nhỏ xíu(con vua nhỏ cỡ chùng một đốt tay)Mẹ đi mua bánh mỳ từ sáng sớm.Chị Như bày đặt nói không đi học cờ nữa,cuối cùng cũng lôi được vào lớp mà còn bắt mình đứng ngó theo.Như học xong,mặt phụng phịu vì đánh thua,tự nhiên sáng rực lên vì ba nói đi ăn trưa ở Cờ-rét-sờn-mun(cái này không biết viết).Leo tận tầng năm vì theo yêu cầu của Như là phải ăn ở KFC.Vui lắm vì ở đó người ta gắn tivi đẻ coi phim Inside Out,vui thiệt vui!

ĂN xong về thẳng nhà luôn!Chẳng có gì khác ngoài ngủ khò


Tiện kể luôn thứ tư 28/10.Cuối tiết có thầy tiếng anh tới dạy.Thầy đó dạy rồi đi đâu hai tuần qua.Ghê quá là ghê!Thầy cho xem mấy hình ma quỉ như là:búp bê ma Chucky và Annabella ,đầu lâu xương sọ,bí ngô Jack o Lanter,xác ướp Ai Cập...Chắc đêm nay mơ ác mộng vì Halloween chỉ còn 3 ngày nữa thôi.Mong con ma năm ngoái thầy Thanh nói sẽ không ghé nhà...và...xin...tiền.Xỉu luôn,mình thi tháng,cả Như và mình đều 9 điểm môn Toán.Mình còn đi hát để thứ Bảy qua trường Lê Văn Lương,bài hát tên là "Cháu hát về đảo xa" Bài đó hát thế này:
Nơi biên cương,nơi hải đảo xa xôi
Chú bộ đội ngày đêm giữ yên đất trời
Cho nơi đây,chúng vui đến trường
Nắng hồng trang thơm và bao ước mơ xa
Chú bộ đội ơi nơi đảo xa,vì bình yên đất nước nên chú mới xa nhà
Biển muôn trùng ngàn sóng trắng trời,chắc cây súng kiên cường để gieo bao niềm vui mới
Hát ngàn bài ca về đảo xa,vì bình yên đất nươc nên chú mới xa nhà
Ở nơi này màu nắng dát phong
Chúng cháu hát bài ca gửi chú nơi đảo xa...

Còn lại để mai viết tiếp!



Sunday, October 11, 2015

Bạn làm được bao nhiêu việc tốt hôm nay?

Hai chị em mình thì làm việc tốt nhiều vô kể luôn. Điểm qua nhé: lau nhà, hút bụi, dọn phòng, làm sữa chua Kiwi. Cộng thế nào mà Tú có đến 18 việc tốt, mình được gần 10 cái. Cũng không tệ nhỉ?

Sáng nay đi học cờ vua buổi thứ 3. Mẹ theo đi luôn, nói để biết đường mai mốt đưa đón mình nhỡ ba có bận. Chở theo chị Hai Tú đi luôn. Mỗi tội chị hai cứ thập thò bên ngoài chả chịu vào. Mình thì có gì mới mới hay hay là phải nhào vào bằng được. Không hay thì thôi nhào ra. Chứ cứ đi vòng vòng bên ngoài chả biết sự tình bên trong thế nào khó chịu lắm.

Tuần trước chị hai tham gia lớp học viết chữ đẹp với mình. Cô Yến mình chắc chữ đẹp nhất trường hay sao nên thấy được viết bảng thông báo hoài. Cô còn muốn nhiều người viết chữ đẹp nữa nên mới đề nghị mẹ cho chị hai đi học cùng. Miễn phí mà chị Hai còn làm mình làm mẩy mới chịu vô lớp. Thế mà vô một ngày xong đi quảng cáo thế nào để chị Thảo Nguyên kêu ba đến xin học nữa. Cứ đà ăn nên làm ra này thì cô Yến mệt ra trò với lớp chữ đẹp đây. Mà kể ra viết chữ đèm đẹp một chút cũng hay, có gì ra oai với ba mẹ. Hồi xưa chắc ba mẹ không có vụ học kiểu này đâu. Hơn nữa giờ ba mẹ dùng máy tính viết chữ hoài nên viết tay xấu hoắc à. Ai vô tình cầm vở mình khen dùm một câu chữ đẹp thì cũng vui lắm. Hơn thế cô Yến bảo với mẹ là viết chữ giúp rèn nết người nữa - là tính kiên nhẫn cẫn thận ấy mà. Để hôm nào giờ đống vở lớp 1 xem chữ năm nay có gì khác không nhé. Mẹ chả biết có phải động viên mình không mà bảo chữ giờ đẹp hơn nhiều. Chắc tại mình viết nét thanh, nét đậm rõ ràng hơn ấy mà.

Hy vọng mai đi học có đầy đủ mọi thứ. Cái danh sách nhắc việc của 2 đứa mình xịn lắm nhé. Bằng toàn hình ảnh nên dễ nhớ và không chán. Vụ cắt dán hình này Tú làm trên máy tính nhé, mẹ chỉ giúp sửa sơ sơ thôi. Mai mốt chắc bằng ba mẹ thì trình độ tin học của 2 đứa mình hơn hắn cho mà xem!

Sunday, September 27, 2015

Trung thu ư? Vui vẻ quá!

Có bao nhiêu câu chuyện vui để kể về gia đình em ngày hôm nay mọi người ạ. Một ngày không có khóc lóc. Chỉ có tiếng cười nói vui vẻ thôi. Rằm trung thu năm nay đấy!

Sáng sớm mẹ đã chạy sô vụ họp PH ở trường. Tú lại quên vở nữa, mà hôm nay không ai nặng nhẹ gì với Tú cả. Mẹ cho Tú 2 lựa chọn: đến trường gặp chú bảo vệ xin lên lớp hoặc sang nhà bạn Vân Y mượn vở về chép. Tú đắn đo suy nghĩ một hồi rồi đi theo mẹ. Thấy mẹ có vẻ thành công trong vụ hỏi han chú bảo vệ nên chắc Tú cũng ngộ ra một điều... muốn gì phải yêu cầu, và nếu chưa thử thì chưa thể biết chuyện tốt đẹp gì có thể xảy ra. Làm gương có lẽ là bài học hiệu quả nhất! Mẹ mình thành công trong việc làm gương hỏi và đạt được điều mình mong muốn (thực ra là Tú mong muốn) sáng hôm nay: Tú có vở để hoàn thành nộp cho cô ngày mai, và Tú có thể tự mình hỏi nếu việc tương tự xảy ra.

Trưa về mẹ kêu hai đứa phụ dọn nhà mà sao chả muốn nhúng tay vào việc gì. Bệnh lười tái phát rồi! Mẹ bảo cho 10' dọn dẹp trước khi mẹ hút bụi phòng 2 đứa mình. Vùng vằng một chút...vì đang ham chơi mà... nhưng vì có thời hạn nên cũng cố dọn dẹp. Dọn xong thấy cái phòng sáng sủa hơn...có tinh thần sạch sẽ nên cầm máy hút bụi hút dưới đất, trên bàn, vòng quanh phòng luôn. Kết quả vụ chăm chỉ là mỗi đứa được thưởng một cái Phiếu bé ngoan. Không biết bao nhiêu cái Bé ngoan sẽ đổi được phần thưởng đây. Mẹ có vẻ cũng đồng ý là nếu có phiếu bé hư, có thể dùng phiếu bé ngoan để xí xóa trong việc tính phần thưởng. Nghe cũng có lý ra phết.

Ăn trưa một bữa bình thường vì món cá lăng không phải là món kho yêu thích. "Ngu đỉ" được một hồi thì tự dưng mắc tè, thế là vào bồn cầu giải quyết. Xong xuôi hết muốn ngủ nên phụ mẹ gấp một giường quần áo đầy ẹc trước khi kêu Tú dậy cho Tú đi khám cái tai đau ở BV Nhi Đồng 1. Tú lăn lại lăn qua, lăn lên lăn xuống mãi rồi cuối cùng cũng dứt khỏi được cục keo dính giường (chắc giường có cục keo vì Tú cố hoài rồi cũng bị cái giường kéo xuống!).

Hai đứa ngồi sau xe máy của mẹ để đi ngắm phố phường. Cũng chả mong chờ gì vì dù sao bánh trung thu quá trời ở nhà, bánh trung thu kem lạnh đã ăn mấy tuần trước. Chỉ thèm cái bánh kem lạnh nhỏ xinh trong hộp bánh kem hôm trước mẹ tặng cho cô Trinh - vì cô ấy không dạy chiều thứ 5 nên bà nội phải mang về để tủ lạnh. Có một cái bánh màu xanh lá nhạt bị chảy, mình liếm phần kem chảy thấy ngon mê li luôn. May mà sáng T6 mẹ tặng được, chứ không phiền hà cho mình vì cái vụ kem chảy lắm:).

Để kể về bệnh Tú chứ không mọi người lại kêu mình ham ăn mà quên chủ đề chính. Tú được một bác sĩ kê toa cho bệnh viêm tai giữa. Tiền khám 70k mà tiền thuốc có 10k không thôi. Mẹ nhắn tin gì trong nhà xe cho ba mà lâu muốn chết luôn. Cơn mưa đên cận kề thế mà mẹ vẫn như không biết, cứ từ từ, chậm chậm để 2 đứa mình sốt ruột kêu la quá trời!

Câu chuyện ngày hôm nay thú vị kể từ lúc mẹ quẹo xe vào nhà sách Nguyễn Văn Cừ trên đường Nguyễn văn Cừ. Tường là đi mua cho Tú cây viết rèn nét chữ ai dè mẹ cho 2 đứa mình chọn quà Trung thu nói là cả nhà tặng. Đi mỏi giò quá, định lấy đại một cuốn sổ A4 giống Tú thì tự dưng thấy một dãy bán giấy vẽ Picasso. Lượm một cuốn lên thấy hơn 40k. Mẹ kêu đắt quá. Mình tính lấy cuốn 21k, cũng là A3, dù không đẹp bằng nhưng cũng tạm được rồi dù trong lòng vẫn thích cuốn ban đầu hơn vì có nhiều hình in bìa đẹp. Mẹ hỏi Tú có thích mua một cuốn để vẽ không. Mắt Tú sáng trưng dạ liền. Mẹ bảo vậy Tú lấy cuốn bìa đen trắng rẻ hơn vì Tú đã mua cuốn sổ to rồi (chắc để viết nhật ký quá!) còn cho mình cuốn bìa in màu vì mình không có quà gì khác. Mình còn giả bộ nói thôi đi mẹ mắc quá...nhưng thực sự mình thích cuốn bìa in màu lắm lắm cơ. Chắc là tha hồ trổ tài họa sĩ!

Sau đó là vụ đi ăn kem Baskin Robbins trên Phạm Ngũ Lão. Mẹ xem thông tin thế nào mà nhớ trên đường Bùi viện. Đi từ đầu đến cuối Bùi Viện chả thấy đâu, mẹ phải à lố tổng đài 1080. Cũng đáng công đi vòng vòng vì mua 1 viên kem được khuyến mại 2 viên trong thời gian hiệu kem ăn mừng 70 năm. Kem chưa bao giờ ngon và đặc biệt đến thế. Có ai hạnh phúc như hai đứa mình không?

Chuyện chưa dừng lại ở đó. Sắp về đến nhà mình bỗng nhớ là nó chưa có cái bảng Kim Nguyên. Định đổi cho Tú từ tuần trước mà đáng trí quên mất tiêu. Nãy ở nhà sách Nguyễn Văn Cừ cũng chả nhớ. Tội này của mình cũng to ghê. Mẹ la thì mình cũng đành chịu vì là lỗi của mình. May thay mẹ chỉ cằn nhằn chút xíu rồi cho qua nhà sách Hồng Anh mua cái bảng nhỏ. Tiện thể mẹ tậu luôn cho 2 đứa một cái bảng trắng to to viết bút lông về học cho oách trị giá 70k. Về ba nói nhỏ quá. Nghe đâu ba mẹ bố trí đi đổi cho 2 đứa mình sau bữa cơm trong khi 2 đứa mình với bà nội xuống chơi nhà phao, nghe ca nhạc, thả dèn hoa đăng dưới hồ bơi.






Về nhà muốn ngất luôn khi thấy cái bảng bự chảng. Ba Kiệt còn ưu tiên khoan tường và gắn bảng lên liền. Chỉ tội cây viết mẹ mua dỏm quá chưa viết được chữ nào đã hết mực. Sau chuyến đi mua hàng dưới tiện lợi của mẹ và Tú, cái bảng đã được trưng dụng cho việc học. Ba bắc ghế gắn một cái đèn sáng choang chiếu trên trần nhà chỗ gần bảng nữa. Hai cây viết lông mới xịn thì phải... viết trơn tru ghê! Có hứng học hành quá đi mất thôi!

Kết quả công sức và tiền bạc của ba mẹ là một cái phiếu bé ngoan cho chung 2 người (viết mỗi người một cái thì mỏi tay lắm!). Ngày hôm nay mình rất yêu gia đình mình. Hy vọng ngày mai mình vẫn yêu gia đình dù có thể không có quà!

Sunday, September 20, 2015

Đề bài: tả một buổi đi chơi công viên

Hôm nay em được mẹ chở đi chơi công viên. Chơi công viên không phải là thứ gì quá mới mẻ vì hai chị em của em đã đi chơi ở rất nhiều công viên rồi. Kể tên thì có công viên Hoàng Văn Thụ, Gia Định, Lê Văn Tám, Làng hoa Gò Vấp. Nhưng từ ngày chuyển về căn hộ với công viên liền kề, đi chơi công viên không phải là ưu tiên hàng đầu nữa. Thế nên em mới có cảm xúc hơi mới lạ cho lần đi công viên sáng nay.

Ban đầu cứ tưởng mẹ cho đến công viên 23/9. Chỉ có lèo tèo vài ông bà già tập thể dục. Không lẽ mẹ định cho 2 đứa em dừng chân ở đây sao. May quá, xe máy lướt qua 23/9 quẹo sang đường khác, đến một cái công viên mẹ quảng cáo là rộng mênh mông được gọi là Tao Đàn...Chả biết tên này nghĩa là gì nhưng mà quá trời người luôn. Tập thể dục, tập kỹ năng sống, bán hàng từ thiện, vv và vv. Không biết vì sao mẹ cho đi ra chơi đây. Thôi kệ chiều mẹ một hôm đi... Xếp hàng gửi xe dài loòng thoòng, thế mà sát vạch vào thì được thông báo "hết chỗ!". Mẹ càm ràm quay xe lại "sao không để biển tuốt bên ngoài mà chờ ta vào sát tới nơi mới chưng cái biển ra@". Mẹ cũng có lý nhưng quản lý theo kiểu nông dân manh nha thì thế có gì đáng ngạc nhiên đâu.

Thế rồi mẹ cũng tìm được chỗ gửi xe. Lại phát sinh nhu cầu mới là đi vệ sinh. Cái nhà vệ sinh với con nít, đặc biệt là với em Như của em thường là khu vực được khám phá đầu tiên khi nhà em đi bất cứ đâu. Chà cái nhà vệ sinh ngồi giống như hồi học trường Lương Thế Vinh đây. Hơi hôi một chút nhưng ở đây kiếm chỗ nào giống 5 sao thơm phức được. Như lưỡng lự một hồi cũng giải quyết xong. Cái vụ huấn luyện đi vệ sinh công cộng này mẹ cũng tự hào lắm. Lúc trước thì đừng hòng nha, em nhịn đến khi về nhà mới thôi vì không dám đi chỗ dơ và hôi. Nhưng đi học mấy năm rồi, nhà vệ sinh ở trường nào cũng dơ dáy (dù có người dọn liên tục) nên riết em cũng quen hơn...

Thôi vụ vệ sinh chả có gì hay ho mà mất nhiều thời gian quá. Trên đường gửi xe hai đứa em đã nhắm được chỗ biểu diễn rồi nước nên khi đi vệ sinh xong là nhào vô liền xem thế nào. Ai dè bảng thông báo cho biết chỉ biểu diễn từ 5 giờ chiều. Mẹ em ngó nghiêng thấy người ta có vé vào xem bèn ra chiêu thăm dò, nài nỉ mấy cô ngồi bàn đăng ký và gác cổng. Không ăn thua thì phải vì mẹ em bảo đó là của công ty tổ chức, mà rất tiếc mẹ chả phải nhân viên công ty!

Ba mẹ con em kéo nhau qua công viên Tao Đàn xem mấy anh chị và mấy em múa hát sinh hoạt tập thể. Vui thật nhưng em chả tham gia đâu. Hát múa bài gì về Việt Nam ấy. Xem biểu diễn thấy đều ghê cơ. Nhưng cái khu vuii chơi con nít có vẻ hấp dẫn hơn nhiều. Cả hai đứa em sà xuống bãi cát, móc móc, bới bới xây xây lâu đài. Xung quanh cũng có quá nhiều trẻ con xây lâu đài cát, mà không cái nào giống cái nào cả. Chỉ có tụi trẻ con chúng em mới đủ trí tưởng tượng thôi, còn người lớn nhìn vào sẽ hỏi "ủa cái mô cát xây gì vậy ta?"., Một số trẻ con khác không có đầu óc nghệ thuật nên cứ tưởng là đống cát thôi bèn lấy chân tay nghịch phá, báo hại hai chị em em phải vun lại từ đầu.

Mẹ em kêu mãi cho thời hạn 5 phút, rồi 10 phút rồi 15 phút ... bịn rịn lưu luyến cái lâu đài mãi rồi chúng em cũng bước được ra khỏi khu trò chơi để sang quầy đọc sách. Chà thám tử Conan ở đây cũng có. Đọc miễn phí sương quá đi thôi. Em Như của em đọc xong còn đăng ký làm thẻ mượn 2 cuốn sách về nhà đọc nữa cơ - một cuốn là Conan, cuốn kia là "nhật ký ngốc xít". Nó xử cuốn Conan còn em đọc cuốn còn lại lúc về nhà. Sao mà nhiều chuyện hay và mắc cười quá ta. Tuần tới trả 2 cuốn sách này chắc em phải xin làm thẻ cho riêng mình... sẽ mượn được thêm 2 cuốn sách về đọc. Nghĩa là tiết kiệm được tiền cho ba mẹ rồi.

Phải ra về thôi vì có lẽ trời sắp mưa và gần đến bữa trưa nữa. Mẹ em thấy một cái cổng ra công viên bèn bảo đây chính là đường tắt ra chỗ gửi xe. Chao ôi đường tắt gì mà còn dài hơn đường chính thức luôn. Đi mỏi cái giò qua mấy lần rẽ mới về đến chỗ gửi xe. Em Như tranh thủ lúc đi trên đường còn vào thị sát xem nhà vệ sinh công cộng trên phố Huyền Trân Công Chúa hôi cỡ nào (mẹ em cứ kêu là đường Ngọc Hân công chúa) .

Lẽ ra là về luôn rồi đấy. Ai dè có 2 chú trẻ trẻ kêu mẹ em dừng lại giới thiệu sản phẩm lúc đầu nói tự làm, sau đó nói tự kinh doanh để lấy tiền nuôi bạn đi học đại học. Mẹ em hỏi vài câu rồi chối khéo là chị còn 2 đứa nhỏ mua bán gì đều cần cân nhắc. Thôi để lần sau chị mua nha! Hai chú đó thây mất con cá hơi bự (vì thường mẹ em hay cả nể nên mua liền) cố nài nỉ nhưng mẹ em cũng kiên quyết ra trò. Là vì lúc đầu mẹ em cũng mua mấy con búp bê tưởng là mấy cô chú sinh viên làm, ai dè đồ TQ không, giá bán lại trên trời nữa.

Cuối cùng cũng ra khỏi công viên hẹn ngày tái ngộ để trả sách. Chưa có hoạt động thể chất là bao nhiêu nhưng 2 đứa em đói bụng quá. Trên đường về mẹ em ghé quán Bún chả Hà Nội, em chén một lèo hết phần mình nhưng còn thòm thèm và bụng cũng tốt nữa nên giải quyết hộ mẹ em và bé Như mấy miếng thịt nướng luôn. Lâu quá không ăn bún chả! mà lại ngon nữa nên chả thể nào chối từ. Bé Như cũng gần hết phần của nó. Mẹ em mua đồ ăn cho bà nội và ba em luôn vì trưa chả nấu nướng gì. Bà nội kêu phần bún chả nhiều quá. Được mẹ kể về khả năng măm măm của em, bà em ngường mộ em lắm!

Chiều hai đứa em cũng nhấc được 2 cái mông ra khỏi giường và 2 con mắt khỏi mấy cuốn truyện để xuống tắm hồ. Lúc đầu lạnh ghê nhưng được một lúc là đã gì đâu. Cả hai đứa em đều đeo phao bơi nên được sang hồ người lớn lội nước và đập chân (nói bơi ngượng chết đi được!). Chừng tiếng đồng hồ sau khi mẹ kêu gào nhắc nhở mới lên. Mấy miếng bánh chê ỏng chê eo lúc ban sáng giờ sao ngon lạ kì... Vì hai đứa em "bơi" dữ quá nên đói gần xỉu ấy mà...

Tắm xong lại được chiêu đãi coi bộ phim Doreamon hiệp sĩ không gian. Tối coi một chương trình hài nữa...Ăn gà chiên phô mai...Ôi sao mà sung sướng quá!

Thôi, đổi đề bài từ đi chơi công viên thành hãy miêu tả một ngày chủ nhật của em. Như vậy mới khỏi lạc đề!

Thế là ra về

Thursday, September 17, 2015

Thử thách đầu đời!

Không biết đã bao giờ người lớn nhớ về hồi mình còn nhỏ hay đặt mình vào vị trí của con nít để xem cảm tưởng của mấy đứa trẻ chúng mình thế nào chưa? Hay người lớn chỉ biết chỉ trích, trách móc rồi áp đặt quan điểm những gì người lớn cho là thú vị, vui, bổ ích, có lợi...?


Mình thì chả hiểu làm sao ba mẹ cho rằng việc đi học một trường mới là rất dễ dàng. Sao mà dễ dàng cơ chứ khi có bao nhiêu con mắt tò mò chỉ chờ mình mắc lỗi là lôi mình ra làm trò cười? Sao mà dễ dàng cơ chứ nếu ngồi học trong lớp mà tim đập thon thót lo sợ cho các bạn khác bị cô la, biết đâu có ngày người đó là mình? Sao mà dễ dàng khi nhiều khi mình bị phạt mà lỗi không ở mình mà do các bạn khác? Sao mà dễ dàng khi vừa phải đi học lại vừa tập văn nghệ ...chả có thời gian chép bài hay vui chơi thư giãn ..., mà ai cũng đòi hỏi mình làm thật tốt? vv và vv. Về nhà còn thêm học với ba mẹ...Sao cái sự học nó nhiêu khê thế nhỉ? Nghỉ học đi có chết ai không? Như triệu phú Bill Gates hay ông gì là chủ Facebook á...mấy ổng bỏ học giữa chừng ... thế là thành triệu phú, giờ nổi tiếng quá trời...

Ý định này chớm nở thôi nhưng hôm trước có đọc ké cuốn Tony buổi sáng của mẹ thấy có đoạn nói là chỉ vài ông bỏ học trở thành triệu phú thôi... còn đám bỏ học khác tới hàng triệu người thì có kết cục thê thảm là đi bới bọc nilon ở bãi rác bán ve chai mới có tiền mua đồ ăn...Mình sợ mùi hôi của rác không biết làm nổi nghề này không?

Nói thì nói vậy cho bõ tức và đỡ căng thẳng thôi, chứ nhìn nhận mọi thứ một cách khách quan thì học trường mới cũng chả đến mức quá khó (hay tại mình thông minh nhỉ? hí hí). Hơi căng thẳng đau đầu thôi chứ đến lúc học cũng thú vị ra phết (tất nhiên trừ một vài môn dở òm/ dễ ẹc). Mẹ và ba còn kêu học lớp 4 gì mà khó quá, nhiều câu hỏi hai người chẳng giúp được mình đành phải nhờ bác Guc (Google). Cứ cái đà học tập tấn tới này (và ít bị đau đầu, đau bụng hơn), mình sẽ hơn hẳn ba mẹ khi mình học hết lớp 5 chứ chẳng chơi.

Mẹ hôm nay nói sẽ mua 1 cái bảng to về treo trong nhà để đứa này dạy đứa kia học. Nói chuyện này mới nhớ vụ học tập với Như hôm nay. Mình nằm ườn ra giường làm cô giáo đố Như mấy phép toán nhân dịp nó được mẹ trang bị cho bộ đồ dùng học tập lớp 2. Học trò của mình khá hơn chút, ngồi trả bài, nhưng thấy cái dáng nó ngả ngớn cũng thấy ớn luôn...Nếu mẹ mua mấy thứ này (bảng cô giáo í mà), mình sẽ dạy nhiều môn tại nhà gồm cả môn vẽ cho Như và mấy con thú nhồi bông nữa.

Như thì chả có gì thay đổi dù ở trường cũ hay trường mới. Hình như trong đời nó chả biết lo lắng là gì cả. Mình lo chạy muốn chết khi trống đánh, thế mà nó vẫn đủng đỉnh bên ngoài cổng trường, cởi áo khoác rồi còn đòi để ở ngăn này hay ngăn kia của cặp nữa, rồi chải đầu, rồi từ từ bò vào lớp. Nói sơ tưởng cô giáo nó hiền ... nhưng không phải đâu, cũng dữ ra trò... nó kể cái vụ đập bàn, dùng thước dẻo tét vào tay mấy bạn hư nói chuyện trong giờ học...Mà sao Như nó không sợ cô nhỉ? Chắc từ nhỏ đến giờ nó chả sợ ai. Mới lại chắc nó là học trò cưng của cô Yến nên cô không phạt nó? Chưa chắc nhe... cô giáo nó nghe nói thưởng phạt phân minh lắm, ngoan là khen còn hư cũng phạt ...À hay là vì nó được cô Yến chọn luyện đi thi vở sạch chữ đẹp? Cái này chả liên quan đến vụ có phạt hay không. Để mai hỏi xem tại sao nó không sợ mới được!

Sunday, September 13, 2015

Mọi thứ lại bình thường trở lại rồi!

[bài này viết từ lâu rồi... vì lý do kỹ thuật nên giờ mới cho công chúng biết:)]

Tú không chỉ nhịn cơm thứ 4 đâu mà thứ 5 rồi cũng không ăn tối leo lên giường ngủ luôn. Hôm qua thì 2 đứa mình ngoan dễ sợ, ăn uống đàng hoàng không cần nhắc nhở gì. Lại còn sáng tạo ra mấy cái thiệp tay treo vào bong bóng để đón ba Kiệt đi công tác về nữa chứ! Tiếc cái ba chả coi mấyt tờ giấy gắn vào bong bóng, làm toi công nhắn nhủ mấy lời yêu thương của chúng mình.

Ngó vào tủ lạnh thấy cái bánh Milk Cake. Tú thèm nhỏ dãi cho mà xem. HÔm rồi sinh nhật Tú cả nhà chưa kịp ăn thì Tú đã xử lý xong hết cả rồi. Mình hỏi xem Tú đã tợp hết cái bánh chưa thì bị mẹ kêu nói lại cho mẹ nghe. Hình như mẹ chưa biết từ "tợp" thì phải. Thế là phải giải thích là chén sạch sành sanh đấy.

Ba về hai đứa vui ra trò. Có người kêu la nhờ vả này nọ.

Họp phụ huynh đầu năm!

Cuộc họp phụ huynh đầu tiên ở trường mới. mẹ có vẻ say mê nói về trường mình là trường điểm/ mẫu của quốc gia... đẹp hoành tráng. Tuy nhiên những trang thiết bị phụ kiện như màn cửa, TV hay đầu đĩa còn chưa tới. Giáo viên dạy cũng thiếu luôn. Dù sao cơ sở vật chất cũng đẹp hơn trường cũ rất nhiều. Mẹ bảo vì là chuẩn quốc gia nên năm tới chắc có nhiều người xếp hàng xin vào học trường mình lắm đây. Mẹ đi họp phụ huynh cho mình còn ba Kiệt đi họp cho Tú. Không biết lớp Tú ra sao chứ lớp mình họp sôi nổi lắm. Nghe nói ba bạn Xuân An làm hôi trưởng phụ huynh lớp đấy. Mẹ cầm tiền thu quỹ lớp mà mãi mới đưa cho cô được nên bị trễ giờ về dẫn đến việc trễ đi chợ và bữa cơm trưa chỉ có cá kho và canh cải bó xôi thôi.

Hôm qua ba mua cho chị Tú (và cả mình nữa thì phải) một cái máy Samsung để học bài. Năm lớp bốn học khó thật đấy. Thấy ba kèm Tú nhiều lắm. Còn thấy Tú sợ đi học nữa... không biết là vì bài khó cỡ nào cơ.

Hai đứa hôm qua đi Vivo city được mua 2 cuốn sách trong đó có 1 cuốn về cậu bé bút chì Shin quậy vô địch luôn. Trưa ghé ắn cơm tính thưởng thức món cánh gà chiên nước mắm ai dè cay quá chả dám liếm lần thứ 2. Rõ ràng là mẹ đã dặn không cay mà. Mấy cô chú phục vụ và nhận đặt món tệ hết sức, không mang Coca kèm phần gà chiên nước mắm, món này phục vụ chậm đến nỗi mẹ muốn xỉu vì đói. Hai đứa mình ăn tạm 2 phần cơm văn phòng với đồ mặn là gà kho rau răm và sườn nướng - dở hơn ở Cafe Việt nhiều. Cái vụ ăn ngoài này cũng chả thú vị gì cả.

Trước đó 2 đứa theo mẹ vào siêu thị ăn đủ thứ đồ ăn được giới thiệu gồm có phở, bánh mì với sốt mayoone hay gì đó, nho Mỹ và một hộp sữa chua Nuti. Đồ ăn miễn phí ngon ghê, đỡ cơn đói nữa chứ!

Mưa quá trời rồi nè. Định đi tắm hồ mà không lẽ thành tắm mưa?

Wednesday, September 2, 2015

Nữ hoàng và... đầy tớ!

Hôm qua Như thắng một cách vẻ vang khi đánh cuộc với mama... Chả biết nghe tin vịt ở đâu mà mama khăng khăng nói cả tuần được nghỉ vì 2/9. Mình bảo là có nghi đúng một ngày thôi nhưng mama chẳng tin. Ban đầu cả 2 đứa mình 1 phe... sau đó thấy mama ra dáng nữ hoàng kêu...lấy nước cho ta uống, hai đứa làm ghế cho ta gác nhân, đưa cái giường lại nhà tắm cho ta đi tắm, khó quá thì ngược lại đưa nhà tắm vào giường cho ta, đưa cái mông cho ta matxa ( nói thật vụ nham nhở này mama không kém chị Như tí nào)...Quay qua quay lại một hồi mình thấy dao động bèn rút khỏi cuôc chơi làm trọng tài thôi. Lúc đến trường mama còn bảo đừng thay đồ làm gì, mặc đồ ngủ cho lẹ... vì đến không học thì về luôn đỡ phải thay đồ qua lại lôi thôi (cuối cùng cũng thuyết phục được mama ăn mặc lịch sự ra đường - mình mặc đồ thể dục cho chắc ăn nhớ học thật thì cũng chẳng sao). Như lúc đầu cũng tự tin chắc thắng lắm nhưng sau một hồi bị tra tấn vì những viễn cảnh không tươi sáng mấy nó cũng có phần do dự nên càm ràm "...nữ hoàng gì mà quá đáng..." rồi quyết định "chỉ được nằm ngủ thoải mái thôi chứ không được đòi hỏi nhiều thế"...Hê hê...Một hồi tới trường không thấy ai chở học sinh về trên đường đi... mama nói chắc học sinh nghỉ học về hết rồi...đến trường thấy đông nghẹt lũ học sinh còn thầy cô nữa...mama chống chế chắc tại nhà trường đọc thông báo sai, còn bắt mình và Như đi vòng qua cái bảng thông báo xem đằng sau có gì không? Chả có gì,nếu có chắc là dòng chữ "mama thua cuộc..."

Thế là đầy tớ mama phải cong lưng làm lụngđưa đón chúng mình hôm qua ( vì bà nội đi học đến quá trưa mới về. được cái đầy tớ cũng biết điều nên phục vụ nước chanh lúc hai đứa mình về từ trường lúc buổi trưa. Lại thuê được ông xe ôm miễn phí chạy xe nhanh và an toàn ( lâu lâu có đua một chút..) là ba K mình. Trưa về vì đầy tớ mama và nguwoif lớn ăn đồ ăn còn từ tối trước đó, nữ hoàng và chị của nữ hoàng được đặc cách ăn bún chả và bún nem nướng giao tận nhà từ Café Việt. Ngon gì đâu á..vui vui vui nữa nên chả thể nào ngủ lúc buổi trưa được... hậu quả là dậy sớm tu một ly sữa đầy nên bị Tào Tháo rượt chạy te tua làm cả mình và Như đều muộn học luôn... đầy tớ mama còn bị nữ hoàng và chị nữ hoàng la rầy vì đưa đi học muộn ( giờ ngẫm lại lỗi đâu phải của đầy tớ đâu nhỉ?).


Khi hai đứa tắm hôm qua, đầy tớ mẹ còn tình nguyện vào phục vụ nhưng không được phép...chả nhớ hôm qua kết thúc ra sao nữa vì hôm nay có chuyện vui kể từ sáng nay đây...

Sáng dậy cái là được phục vụ món bột chiên với mứt và mật ong... ngon quá xá nhưng ăn một hòi thì ngán...đầy tờ...à không (hôm nay kêu vậy là bị tét đít vì trò vui đã hết ngày hôm qua rồi)... mama chạy lăng xăng một hồi làm công tác phục vụ...Phục vụ tốt ra trò nha! Rồi hai đứa ôm cái Ipad, hễ mama ngó vào xem cái gì là chạy lẹ...Cái trò rượt từ phòng khách sang phòng bà nội, rồi phòng hai đứa mình ... chạy hồi mama mệt quá bèn từ bỏ... ô la chơi game (hay là học Công nghệ thông tin) sướng ghê!

Trưa được đi măm món Nhật ở Tokyo Deli...Nhân dịp 2/9 rồi 3/9 (sinh nhật Papa) rồi sẵn nguồn tiền do mama mới được trả làm thêm tháng trước. Hồ hố hô... chỉ cần một lý do để không nấu cơm nhà ...Bánh xèo Nhật Bản yêu quý, ta phải chén ngươi...măm măm.. sang món Sushi, món Salad, món soda đá chanh, món mì udon ( món này bị ba ép mãi mới ăn một chút... thấy ghê gì đâu!), tưởng no quá không còn chỗ nào nhét nữa... thế mà cuối cùng cũng nhét thêm được nửa viên kem. Nửa kia mình đi đút cho grandma, papa và mama...Bốn người xài chung một cái muỗng, giờ nghĩ lại thấy không vệ sinh lắm nhưng lúc đó chả thấy gì ngoài niềm vui "no no và no". Dùng thêm chữ của bạn nào trong Huynh đệ ký là " nhà mình đầm ấm quá đi mất!". Như thì khá hơn vì nó ăn cả shishami (cá sống) một cách ngon lành, ăn được cả mì udon nữa...Khi cô phục vụ mang ra 2 viên kem, 1 dâu và 1 vani, mình biết chắc là cục dâu đứa nào sẽ xí... mình chả thèm dâu (hơi sợ là khác) vì lúc trước uống sữa dâu gì đó của Vinamilk bị dị ứng cái mặt sung to thấy gớm lắm... còn chị Ba thì khoái món dâu tây vô cùng, kem ư, sữa chua ư, bánh kem ư...có cái gì màu hồng và vị Strawberry là biết cho chị Ba rồi!

Măm xong ghé thăm nhà vệ sinh. đẹp và ấm cũng làm sao... hèn chi chị Ba đã đi rồi lại đi nữa. Chà vụ sử dung trang thiết bị tưởng dễ mà với grandma là cả vấn đề. Mình phải mở vòi nước, ấn xà bông cho grandma đấy...trẻ con như mình và Như thật là biết nhiều thứ quá cơ!
Nói sơ về nhân vật chính của buổi tiệc hôm nay nhé. Sau khi cảm ơn nhận thiệp từ mình đưa và món qua nho nhỏ (cái áo khoác đi làm ) mama đưa, nhân vật chính rất tập trung vào các món trên bàn ăn, còn ga lăng rót nước tương và thêm washabi cho 2 người phụ nữ trưởng thành. Không biết nhân vật chính có thấy vui không ...khó mà đoán qua vẻ thản nhiên trên khuôn mặt. Hai người phụ nữ tí hon chúng mình thì nhảy loi choi một tự đòi rót nước tương, một nhăm nhăm chấm ké...à hôm nay mình biết ăn washabi với nước tương rồi...cũng không tệ chỉ hơi tê tê giống tương ớt thôi.



Vui quá về mải nói chuyện nên khò trễ.. . giờ mới sắp tỉnh đấy

Monday, August 31, 2015

Sống đơn giản cho đồi nó thanh thản!

Chà sáng nay hai đứa đi học, trưa về thấy bà đón có một đứa. Chị Hai nghỉ học rồi... nghỉ học hoài thì sao mà tiến bộ nhỉ. Mẹ sinh hai chị em chả có tí nào giống nhau... mình thì kệ cuộc đời đến đâu hay đến đó. Nhơ năm ngoái, trống đánh tùng tùng vào lớp, mình vẫn cứ từ từ kêu mẹ cột tóc rồi mới đủng đỉnh đi vào. Có chết ai đâu nhỉ? Sáng sớm mình cứ nướng thêm chút cho cả nhà chạy chơi. Cho mẹ ngày nào cũng chạy xe máy như ma đuổi đến chỗ làm...may thì đúng giờ còn thường thì trễ chừng 5 phút. đó là mình...

Tú thì lo nghĩ suốt ngày, lo đi học trễ, lo cô giáo không hài lòng, lo mình không làm bài tốt, vân vân và vân vân... chỉ có lo vậy đã hết ngày rồi còn làm được gì nữa! Lo nhiều đến nỗi chưa đi học đã đau đầu, đau bụng, đau toàn thân rồi... lo vậy được cái tích sự gì đâu!

Hôm nay mẹ cho 2 đứa đi xem Những mảnh ghép cảm xúc (inside out). Mắc cười muốn chết mấy đứa nhân vật đóng cảm xúc... mình kết nhất là bạn chảnh vì có vẻ giống mình ghê...bạn Buồn cũng dễ thương nhưng mà lười chẳng chịu đi gặp mẹ mình cho nằm ì đó chờ chết luôn... bạn Vui thì khỏi nói rồi, mình ngưỡng mộ bạn ấy vì bạn ấy luôn tìm được lý do để vui cười và tin rang những điều bạn ấy làm sẽ thành công... mình suy nghĩ mãi tường con người chỉ nên vui thôi chứ ai mà biết được, phải có buồn thì đôi khi người ta mới thanh thản được - kiểu như hết khóc thì hết buồn ấy mà. Ai mà khóc được là đỡ bị stress lắm đấy!

Còn bạn hoảng hôt hay lo sợ gì đó, bạn cáu giận cũng có vai trò nào đó chứ nhỉ. Trừ khi mình diễn tả những gì xảy ra trong con người mình được bằng 5 miếng ghép cảm xúc, mình sẽ dễ dàng có sự cân bằng. Chỉ giận mẹ Lan ham chơi làm hai đứa mình về trễ. Cái trò vỗ cánh vượt chướng ngại vật từ xa có gì thú vị chứ, mà mẹ dí sát vào chơi vài lần liền. Tú giận quá về nhà khóc bù lu bù loa hết cả tối. Mình thì phải thức khuya làm cho xong bài tập. Thú thực vẫn chưa hiểu tại sao Tú giận mẹ và khóc vì đáng lẽ người đó là mình chứ. hôm nay Tú đâu có đi học, đâu có bài tập gì đâu. Nhưng mà nếu khóc mà cảm thấy đỡ tệ hơn thì cũng chả théc méc gì vụ khóc của Tú nữa...

Chờ đợi sốt ruột thì thấy thời gian dài vô tận. Mẹ chơi chắc chỉ cỡ 5 phút đồng hồ thôi mà mình thấy như cả buối tối vậy. Hốt hoảng nhận ra là nếu chỉ có 5 phút chúng mình giận mẹ đến vậy thì mỗi ngày khi bà kêu chờ cơm đến nửa tiếng đồng hồ sao bà không phát điên nhỉ? Sao bà không khóc cho đỡ bực mình....


ối trời ơi ngủ đây. Chả biết ngày mai bà chị hai của mình thế nào đây. May mình không theo gương đó, nếu theo thì có nước cuối năm ở lại lớp thôi. Có cách nào cho chị hai mình bớt lo lắng những chuyện vô cùng vớ vẫn ở trường không nhỉ. Với mình sao đơn giản quá - đứa nào trêu hay đánh mình ... tùy sức mình đánh lại hay méc cô; cô có giận chút thì sau đó cô sẽ bình tĩnh lại thôi. Cô mắng cả lớp chứ đâu riêng mình mà bực tức hay lo lắng cho nó gầy đi (mình vốn dĩ chả béo tốt gì). Cô Yến mình dữ gấp mấy lần cô Trinh chứ chẳng chơi. Nhưng mình học hà nh rất đàng hoàng, bài tập làm đâu ra đó... chả có lý do gì sợ cô cả. Kính trọng và vâng lời thì nên chứ sợ cô thì chả nên tí nào. Có chút sức khỏe dành để học bài, phụ giúp bà và mẹ nấu cơm, đi nhà sách, đi xem phim, đi thư giản chứ có ai dư năng lượng ngồi tính toán rồi lo sợ vì cô dữ thế nào. Cô dữ quá chịu không nổi thi chuyển trường hay chuyển lớp. Dù sao mình cũng được tự do đi học mà. Không biết Tú có giác ngộ được điều này không.


Sống đơn giản cho đồi nó thanh thản Tú ạ!

Sunday, August 30, 2015

Bệnh hay quên!

Tháng này có 2 sinh nhật quan trọng của mợ Huyền và Bảo CHi. Thế mà mẹ mình quên tiệt...trước đó một ngày nói là phải nhớ, rồi đặt đủ thức reminder nhắc nhở. Thế mà quên vẫn hoàn quên...Thấy có lỗi với 2 người ấy quá vì hồi mấy mẹ con ra, mợ Huyền vất vả bao nhiêu để làm thứ này, thứ kia.,..rồi trước lúc về còn mời mọi người ra tổ chức sinh nhật cho 2 đứa mình nữa. Mẹ bảo già rồi... Có già không nhỉ? Thấy cả mẹ và ba đều tóc bạc quá trời...hình như hơi già già thì phải!

Ngày CN ở nhà đây. đã quen với CN không đi đâu nên giờ chả thấy thú vị gì khi ra ngoài đường. ở nhà đọc chuyện, coi Internet sướng hơn... mẹ bảo đó là bệnh lười hoạt động cơ thể... Mẹ cũng chẳng tiến bộ hơn chúng mình đâu. Nói buổi tối tập thể dục mà đặt lưng xuống giường một chút thể nào cũng quá đà... khò khò luôn. Nhiều lúc tỉnh dậy đã giữa đêm, chỉ kịp tắm sơ rồi đi ngủ... làm gì có hơi sức đi bộ lúc 12 giờ đêm nữa...


Học trường mới cũng có những niềm vui nhất định... lớp học sáng sủa hơn, bạn mới nhiều hơn, đồng phục mới, còn tuần tới để lượn qua lượn lại mấy lần đi về vì tuần bắt đầu 7/9 mới có bán trú. Trường rộng mênh mông mà mới chỉ có vài lớp học... mình thèm khám phá ghê đi trong khi chị hai chả biết làm sao cứ bệnh hoài mỗi ngày đi học. Nghỉ ở nhà thì lại OK. bệnh gì là lạ.

Hôm qua đọc Huynh đệ ký nhớ vụ Kiki ra nếm đá ở cây cột giữa trường đóng băng ở -18oC. Cái lưỡi bị dính chặt vào đó luôn... may mà có người cứu. Giờ mới để ý mỗi lần lấy đá trong tủ lanh, đá dính chặt vào tay. đá trong tủ hình như là 0o thôi đấy.

Chả biết làm gì đến cuối ngày đây... coi TV vậy. Mẹ sẽ bảo là hư mắt, tốn thời gian, vv... và vv... đọc bài của nhà Sam & Bơ về cái loa gì đó, thấy hình như nhà mình cũng có một cái thì phải :)

Tuesday, August 25, 2015

Xe chạy không phanh đây!

Bắt chước thằng Bơ ( gọi anh Bơ đúng hơn vì hơn mình một tuổi lận) trong Huynh đệ ký - chay thả ga không thèm bóp phanh ấy mà. Kết quả là cả mình và Như đều có 2 cục bự chảng trên trán...Lấy đá lạnh ấp vào đầu mà còn đau quá là đau.

Tuần này chưa có bán trú nên phải đi hai buổi. Thấy bà nội đưa đón mấy lần mệt quá đi mất. Lại còn tốn tiền đi xe ôm nữa chứ. Trường mới vẫn cần phải khám phá. hôm nay mới phát hiện bạn cùng lớp ở chung khu luôn, mà ở lô E. Bạn này mi nhon hơn cả Như lớp 2 nên lúc đầu đón mẹ tưởng là bạn của Như, ai dè bạn của mình.

Hồi hộp căng thẳng sao đó mà mình bị đau bụng và đau đầu hoài. Còn cảm thấy đau cả chân nữa. Mọi thứ đều rất thuận lợi mà, mình còn được bầu là trưởng ban học tập thì phải ... vậy sao còn bị stress quá thế. hay trong người có bệnh tật gì chăng. Mẹ bảo mai tiện đưa mình đi khám bệnh luôn. để xem làm sao.

ở trường mới này không bị mấy con muỗi xin tí huyết ( mình giờ thuộc long cả 2 tập Huynh đệ ký rồi nên lâu lâu tự dưng dùng mấy từ các mẹ và các anh chị trong đó thường dùng!) Mẹ hỏi nếu bài ở lớp thì có thuộc làu thế không? Không biết nhưng chuyện Huynh đệ ký quá là thú vị luôn. Giá mà có tập 3 để đọc thì hay biết bao nhiêu!

Hôm nay đã ăn được sữa chua do 2 đứa mình ra tay thể hiện tối hôm kia rồi. Ngon hết sảy luôn. Mình đút cho mẹ Lan ăn mấy muỗng, mẹ cũng ngoan ghê, đút miếng nào hết miếng đó. Còn mấy muỗng cuối mẹ lười ăn quá nên mình xử lý luôn. Mình đã giải quyết xong một hũ lúc chiều rồi, trước khi ăn cơm. Bác sĩ mẹ chuẩn đoán là vì đang đói mà mình măm thứ đó nên bị đau bụng. Bác sĩ mẹ chỉ học qua Google thôi nên độ tin cậy cũng không đáng là bao nhỉ?

Hôm tối CN có đủ cả nhà ăn cơm mình bảo vui quá, gia đình mình thật là đầm ấm... Mẹ như không biết từ này mới kêu mình giải thích... thì mọi hôm bữa cơm chẳng bao giờ đủ 5 người mà giờ đủ 5 thì vui và đâm ấm rồi còn gì...

Có 2 cái hộp đựng viết mới mẹ mua cho hôm nay. Nhìn cũng xinh xắn, sạch sẽ và "cute" nữa nhưng chả biết giữ được bao lâu đây? Sợ cái tính đãng trí lắm...Trưa nay mình quên để cặp ở trường nên vác nguyên đầy đủ về nhà. Mẹ bảo không biết sự đãng trí giống ai trong nhà. Như nhanh nhảu kêu luôn... giống mẹ chứ ai... mẹ quên điện thoại, thẻ xe, tiền, chìa khóa, vv và vân vân. ồ hóa ra chúng mình là con mẹ...

Sunday, August 23, 2015

Nhà có 2 chị em!

Mà cũng đầy rẫy những chuyện để kể. Ví dụ như bày bừa đồ chơi...đến lúc dọn thì thể nào cũng có rất nhiều món mà 2 đứa đều cãi là không chơi. Hay việc một đứa đọc chuyện Huynh đệ ký lớn một chút cho ba mẹ nghe, đứa kia thể nào cũng bắt đọc thầm hoặc giận dỗi...

đấy là với nhau, còn khi có một đối tượng khác thì thể nào cũng đoàn kết chống lại nhé. Ví như việc mẹ Lan khoe mười móng tay sơn xanh lét... cả hai đứa đều xúm lại chê... chê ỏng chê eo...nếu 2 đứa mình được sơn móng tay thì sao nhỉ? Eo ơi chắc chết...

Mà cái móng tay của mẹ sơn trông ghê thật, màu xanh đó hai đứa hôm trước cũng thấy ở tiệm tóc. Cuối cùng mẹ cũng lôi được cả 2 đứa đi xử lý 2 cái đầu tổ quạ. Là Tú ốm mấy tuần không gội đầu, là mình cũng phụ họa theo vụ không đi cắt tóc. Tuần trước nữa mẹ năn nỉ ỉ ôi, rồi mắng ầm ĩ luôn...thế nhưng mà chả thích... Tự nhiên thứ 6 rồi, mẹ rủ có một vài câu... thích thì chiều luôn. Tú vẫn phong cách mát mẻ cũ, mình có tí mái thôi...thế mà 2 đứa phải trả đến 35k cho cô cắt tóc. phù, nhanh vì không có khách chứ T7, CN thì cổ phải dài như của hươu cao cổ rồi... Ai cũng tranh thủ đi làm đẹp cuối tuần mà.

điểm qua tình hình ăn uống CN nhé. Sáng dậy măm cái gì đó thì phải... giờ nhớ không ra. Chỉ nhớ đoạn mẹ Lan cho thêm chén cháo gà nấm ăn liền. đã no còn quất thêm chén cháo, nhưng cũng chả sao cả. Như thì kêu không ăn ... mà xử hết tô ( còn vài muỗng cho mẹ thì
phải)... vì được mẹ xúc cho mà ... Giống em bé 3 tuổi ghê. Mẹ mình tự nhiên dễ tính vì nó ho khù khụ ... muốn nó ăn để có sức uông thuốc ấy mà... hết bệnh thì lại trở về với Như bình thường, và mẹ cũng bình thường cho mà xem...

ăn trưa, không có gì khác nhiều nhưng cũng hên không ăn cơm mà là bún cuốn thịt luộc, trứng, chả lụa, nem nướng và bánh tráng chiên...ăn một hồi mỏi tay cuốn quá nên 2 đứa mình chuyển sang món bún trộn nước mắm và đồ ăn... cho nó tiện í mà... Kêt thúc là chai Aquarius...mẹ thì chê dở mà 2 đứa mình lại thấy ngon. May mà mẹ chê chứ không phải chia sẻ rồi:)


Nhờ có mẹ nằm giữa giám sát nên ngủ được 2 tiếng buổi trưa. Bí mật là ỏ nhà với bà thường cúp luôn tiết mục ngủ...Mai mốt đến lúc học hai buổi và bán trú không biết có ngủ trưa được không đây.

Nhân tiện nói về trường học mới có tên Bùi Văn Ba. Rộng rãi, thoáng đãng vô cùng. Mỗi tội học sinh ít quá và chưa có bóng cây. Năm nay "may mắn" quá được học cô Trinh, chuyên gia dẹp loan của trường Lê Quang định. Cô chuyển sang bên này là hên hay xui cho lớp mình đây ta. Năm ngoái cô dạy lớp 3.1 - lớp nào quậy phá, mất trật tự ( chẳng hạn như lớp mình năm ngoái là dè chừng cô vào xủa l ý nha (dù không phải là gvnc) Mẹ gặp cô hôm trước xin cho mình ngồi gần bang khen cô hiền chứ không giống mình tả. Mẹ ơi, thủ làm học sinh lớp con một bữa đi sẽ biết cô "hiền" cỡ nào.

Như vào lớp cô Yến, mới đầu thôi mà nó đã tả là cô dữ rồi:). Vẫn còn hồi hộp lo lắng về trường lớp mới đây!

Saturday, August 15, 2015

Mẹ đang phát điên với chúng mình đây!

[bài này của T4 nhe chứ không phải T7 hôm nay đâu - lý do là cái máy tính cùi bắp của mẹ đấy. Tạm sử dụng được một chút hôm nay thôi!
Hồi này mẹ rất hay nổi cáu, nhiều khi mình thấy chả có lý do gì cũng nổi cáu - khi nổi cáu trong mẹ đáng sợ ghê luôn. Không biết vì căng thẳng công việc ở cơ quan, đang tức giận ba mình hay có nguyên nhân gì khác không.

Ví dụ như hôm nay hai đứa đang coi Ipad tiết mục công chúa hay bạn gái Sakura gì đó, thì mẹ về, vui vẻ một hồi rồi kêu mình vào phòng mẹ có công chuyện. Mình biết ngay thể nào cũng bị la, và bắt chước luôn anh em nhà Bơ Sam nên la không vào, không vào...Không cần vào cũng biết lũ kiến theo mấy cái khăn giấy lau mũi của mình đã bò lên đệm của mẹ rồi. Hôm qua cũng vụ này ... và mẹ rất kiên nhẫn vui vẻ đem máy hút bụi vào xử lý lũ kiến cơ mà! Không lẽ hôm nay xấu trời nên mẹ giận...? Mẹ còn kêu là đã nói hôm qua rồi mà sao hôm nay mình còn tiếp tục làm thế! Bộ mẹ không biết con nít là hay quên sao mà trách mình cơ chứ!


Tiếp đến là vụ đi ăn cơm. VÔ lý hết sức. Ba thì thường được ngồi xem phim đến lúc nào chán thì thôi, ăn cơm lúc nào thì ăn, thế mà hai đứa mình lại bắt phải đúng giờ như quân đội. Giận luôn không thèm ăn cho mẹ năn nỉ nhá. Thế mà không ai năn nỉ cả, kể cả bà người vẫn thường cưng chúng mình. Mẹ còn nói nhịn một bữa chẳng chết được... mình nhịn, chết đói xem có ân hận không!

Ôi chao nhịn được chút thì đói kinh khủng. Đi ăn cơm thì hóa ra nãy giờ dỗi vô ích à. Mình gặm luôn miếng bánh mì tam giác chê ỏng eo từ buổi chiều ở trên bàn. Như cũng dũng cảm nhịn theo luôn. Tưởng mẹ đi tập thể dục thì sẽ lén ra đánh chén... bà sẽ không mách mẹ đâu. Ai dè mẹ ngồi tịt trước cái TV đối diện bàn ăn xem hết phim này đến phim khác. Thế này thì chết đói mất... À may sao có mấy hộp sữa chua tự làm trong tủ, lấy ra ăn đỡ vậy. Như nhân lúc mẹ không để ý đã chén hết 1 chén cơm rồi. Đời sao mà chán quá vậy!

Tuesday, August 11, 2015

Hò lơ hó lơ...


[Bài này viết cho hôm qua mà cái máy khùng khởi động đi khởi động lại rồi tắt ngấm nên hôm nay mới lên trình làng đây ạ!


Là điệu cò cưa với bệnh tật của chị hai ấy mà. Đã gấn hết tuần rồi mà vẫn còn mũi dãi xanh lè, trông ớn lắm. Bao nhiêu hộp giấy ăn Tú đều xử lý gấn như nhẵn nhụi để quẹt ngang quẹt dọc luôn. Mới đầu mẹ nói cứ thử xem sao... ai dè sức Tú chả có bao nhiêu, không uống thuốc từ sớm nên viêm cả tai, mũi và họng luôn! Ốm nặng ghê đến mức ba mình phải nhào vô đưa đi khám ở Việt PHáp đấy. Nhìn túi thuốc xem, tra nhỏ, ngậm uống...trông chóng mặt luôn! Ớn hơn nữa là vụ quăng giấy sau khi Tú dùng lau mũi xong...hôm nay suýt chết vì muỗi cắn vì ngồi trên giường mẹ chỗ Tú ưu ái thả mấy cái giấy sau khilau mũi. Chả hiểu sao Tú có thể nhầm cái đệm của ba mẹ với thùng rác được nhỉ?

May mà tuần này chưa đi học.

Nói nghe nhé chúng mình năm nay lại đổi trường rồi. Tú học đến trường tiểu học thứ 3 từ lúc vào lớp 1 cơ đấy! Người khác nghe thì choáng váng lắm nhưng chị em mình ham vui, thích mới lạ nên cái trường Bùi Văn Ba mới coóng sơn màu xanh biển, xanh lá, rộng và đẹp mênh mông hãy chờ nhé. Chúng ta sắp đến khám phá đây! Thứ 4 này mới có danh sách tại trường mới cơ nên giờ cứ từ từ thong thả... chả có gì phải vội!

Hôm qua là CN đáng nhớ ghê gớm vì công cuộc nấu ăn có sự tham gia của 2 chị em mình. Có 2 món ngon hết sảy mà chúng mình nhúng tay vô là gà cuộn phô mai chiên và cá hồi chiên bơ tỏi. Nếm chút là mê liền. Hai đứa mình xử hết đĩa gà 6 miếng trước khi ba tham gia...mỗi người lớn cũng được nễm một miếng gà nho nhỏ... một chút để biết hương vị thế nào ấy mà. Rồi buổi tối hai đứa phụ... thật ra là làm chính ấy chứ món sữa chua...Món ngày ngon mê li đến nỗi mới hôm qua làm mà hôm nay Tú đòi ăn rồi...Mẹ nói chưa "chín" làm Tú càu nhàu mãi... Làm được tí nào báo cáo tí đó nên tối qua bà ngoại đã được biết về tài nghệ của 2 đứa mình rồi.

Ngoài vụ nấu nướng, mình hơn Tú là còn biết giúp mẹ rút đồ, phơi đồ luôn nhé. Vụ lặt rau, pha trà cho ba mình cũng tham gia luôn. Nếu khéo huấn luyện, mình có thể trở thành đầu bếp nhí và công dân nhí gương mẫu không chừng.


Nghe nói ba chuẩn bị đi công tác. Mới viết mấy lời vào cuốn sách tặng ba nhưng đến lúc cần đưa lại thấy ngại ngùng quá trời. Tú thì ngó lơ giả bộ không biết...Ai dà cái vụ thể hiện tình cảm này coi bộ không dễ như ban đầu tưởng tượng nha

Sunday, August 2, 2015

Chủ nhật ...chủ nhọc đây!

Tú chả tham gia hoạt động gi vì sổ mũi và khó chịu trong người. Mình thì là thành viên tích cực ngày chủ nhọc... chủ nhật ấy.


Sáng tự nhiên làm biếng chứ bình thường mẹ rủ là tót lên xe máy đi luôn. Sáng nay nhường cho Tú đi đến trường (chả có thông báo gì), mua gạo, mua bông, mua cá và xem trường mới đã hoàn thành chưa. Mình thấy lười, ở nhà măm rồi uống sữa., định nghỉ ngơi tĩnh dưỡng.

Ai dè mẹ phát động phong trào người người làm việc nhà. Thế là đi thay bông, thay nước trên 2 bàn thờ, lau mấy hộp sữa TH mẹ mua cho khỏi bụi. Tiếp đó là góp sức chà đống cửa lưới bẩn ghê người. Mỏi nhừ cả tay vì chà xà bông. Cũng đeo bao tay để chống xà phòng ăn bám như mẹ đấy. Mình còn vẽ sơ đồ để đến lúc lắp cửa lại không bị nhầm.


Mẹ nhìn sơ đồ mà không biết đọc, bèn nhờ mình đấy!

Còn giúp gọt mấy củ cà rốt vào bữa trưa nữa. Trưa nay măm cháo thực ngon quá đi mất, chén của mình vơi một chút thì mẹ lại múc thêm, chả biết ăn mấy chén nữa mà thấy cái bụng căng căng quá đi mất. Tú cũng làm 4 chén luôn... lấy sức để chiền đấu với bệnh xì mũi mà!

Chiều 2 mẹ con đi tắm, cộng thêm Tú làm huấn luyện viên chỉ trỏ mình bơi hết ở hồ lớn rồi sang hồ nhỏ. Tú bảo là chán lắm, nhìn cái hồ xanh biễc thèm muốn chết luôn...hên xui thôi, chứ đôi lúc mình bệnh thì cũng chỉ có mẹ và Tú xuống tắm. Mình cũng tiếc muốn chết chứ còn gì!

Tắm lên đói muốn xỉu ... ăn một cặp bánh gạo chả ăn thua gì. Tắm gội xong làm luôn một chén chè đậu đỏ bà nấu. Ngon gì đâu á. Mẹ sợ tối mình không ăn cơm nổi.

Định phụ mẹ nấu cơm mà nghe Tú đọc chuyện Huynh đệ ký phục vụ thấy hết cả hứng. mấy câu chuyện cũ mèm mà Tú đọc đi đọc lại ... tra tấn mình hoài à. Tự mình đọc thì OK mà sao nghe người khác đọc lại thấy bực mình thế cơ chứ. Thồi giả điếc mon men lại đảo mấy miếng thịt gà, lặt rau muống phụ mẹ cho đỡ chán vậy.

Tú thì suốt ngày say sưa nấu nướng bằng bộ đồ nấu ăn giả của con nít. Sao giỏi giang không nấu hay phụ bà và mẹ đi nhỉ?

Nói vụ trường học mới nhớ. Lại chuyển trường nữa đây. Điểm cộng của trường mới là cực kỳ to lớn, khang trang, rộng hơn mấy lần trường cũ, còn sơn 2 màu xanh biển và xanh lá mát mắt làm sao. Mẹ chỉ lo về chất lượng thầy cô giáo. Chưa biết thế nào nhưng cũng đã có hứng rồi đấy!

Tú lại trở chứng đòi ngủ bên phòng bà nội. Lèo nhèo một hồi rồi không biết ngủ được không vì kêu không thở được một mũi. Mình kêu mẹ qua ngủ mà không biết xong việc mệt quá mẹ có khò luôn tại phòng mẹ không?

Nói chuyện ngủ mới nhớ. Sáng nay dậy thấy tự nhiên sao cái giường chất quá. Thì ra là mẹ len vào nằm giữa 2 đứa mình. Mình nhớ khi tỉnh mình luốn bắt mẹ đi ra khỏi phòng mà. chắc mẹ rình lúc cả hai đứa ngủ mới lén vào đấy. À có thể là vì Tú khịt mũi, không thở được nên mẹ qua thôi... hay còn lí do gì khác nữa nhỉ?

Tuesday, July 28, 2015

Sinh nhật, sinh nhật 9 tuổi đây!

Sau tất cả những sự kiện tổ chức lẻ tẻ trước ngày sinh nhật thì giờ đã đúng đến ngày í rồi đây. Chà chà ...có gì đặc biệt nhỉ?

Mình không chờ đợi gì nhiều vì mẹ nói hôm CN là cả nhà tổ chức cho mình bữa trưa hoàng tráng rồi mà! Thế mà khi ít mong chờ nhất thì lại có rất nhiều bất ngờ:

Đầu tiên là quà SN. Ô hô tưởng ba mẹ hết tiền rồi chứ ai dè quà bự quá. Thấy Như khệ nệ ôm hai hộp quà vào phòng bèn phóng ra mở liền...Chà cuốn lịch sử tự nhiên hay từ điển bằng hình gì đó nặng quá đi cơ, bự nữa, khiêng đi khiêng lại chắc chết luôn. Hình thì quá đẹp và rõ, và có quá nhiều thông tin bổ ích, hơn hẳn quyển tìm hiểu tự nhiên được tặng trước đây. Ví dụ về nấm nha...có đến mấy trăm loại luôn...Ôi nhìn mê mẩn luôn...Vậy mà Như nó giành coi coi xem xem mới bực chứ!

Nói vậy thôi chứ từ sáng đến giờ hai đứa còn bận rộn với vụ xếp Lego. Hộp quà Lego cũng to chà bá ...nhưng được cái không nặng như cuốn sách kia. À đi với cuốn sách nói trên là cuốn Nhà giả kim. Thấy mẹ bảo trên mạng còm men là hay lắm đấy! Sẽ đọc sẽ đọc, nhưng chắc chưa phải ưu tiên lúc này đâu.

Hôm nay thứ 3...Thứ 3 nghĩa là bà nội không nấu được cơm trưa và thông thường sẽ được (hay là bị nhỉ!!!) món cơm chiên vì món này quăng vào lò vi sóng hâm lên là dễ nhất. Hôm nay cả hai đứa mình đều kiên quyết không ăn cơm chiên đâu, không ăn cơm chiên đâu...báo hại mẹ loay hay chế biến thức ăn hết cả tiếng buổi sáng. Nồi cơm (gạo nở xốp) lẽ ra tuyệt hảo khi chiên nay được trưng dụng làm cơm trắng... Trời ơi, ăn cơm gì mà khô không khốc, nhai giống như bò nhai rơm quá cơ! Món tôm rang thịt cũng tạm được nhưng tự dưng hồi này cả hai đứa đều nói đoạn tuyệt với tôm nên cũng chỉ gảy qua gảy lại qua loa thôi. Món thú vị hơn cả là nem nướng... Hôm nay chỉ còn có 3 cái, hơi ít...nhưng cũng vẫn chia đều được...

Hậu quả của việc nấu ăn mấy món là mẹ chạy như vịt đến cơ quan quên lấy điện thoại của chúng mình ra để ở nhà. Tưởng 2 đứa mình quăng điện thoại ở xó xỉnh nào đó trong nhà nên ba gọi a lố a lồ để kiếm...Gọi hoài! thấy mẹ trả lời. Thế là xong...Nhớ rồi, hôm đi Vietopia Như để trong cái túi vải của mẹ và từ hôm đó chưa lấy ra.

Ba dẫn xuống nhờ chú bảo vệ nếu có gì sẽ giúp 2 đứa mình gọi điện. Xời... mà có gì để gọi chứ. Cái đống Lego nhiếu thế kia mà, chơi đến tối chắc cũng chưa xong thì cần gì phải đi đâu!

Măm xong bữa trưa tự nhiên thấy có tiếng lạch cạch mở cửa. Eo ôi ghê quá đi, may mà có chốt trong. Lại nghe bấm chuông rồi tiếng mẹ (đúng là tiếng mẹ chứ không phải ăn trộm hay con sói giả dạng đâu!) kêu mở cái chốt. A, sao mẹ về giữa chừng, không lẽ canh hai đứa ngủ ư? Hỏi thì mẹ bảo đói quá, về kiếm miếng cơm... Nghe có vẻ khả nghi ghê vì có trưa nào mẹ về đâu. Mẹ để điện thoại của chúng mình lên bàn, nói hai đứa chơi đến 12h30, phơi đống đồ trong máy giặt cho mẹ rồi đi ngủ nha. Có gì nhớ gọi điện...Tất nhiên là chúng mình dạ dạ rồi ... cho có lệ ấy mà chứ tâm trí đều ở bộ Lego đâu biết mẹ nói gì đâu. Mẹ tất tả măm, rửa chén rồi đi lúc 12 rưỡi... Lại tự do rồi...

KIểm tra cái tủ lạnh, thấy có Milk Cake của Paris Baguet... đúng món mình thích đây. Nhăm nhe từ chiều mà ba mãi không về để cắm nến và cắt bánh. Đến lúc ba về thì cả nhà ngủ rồi chỉ trừ mình còn thức thôi. Mình ăn một miếng, vẫn còn thèm lắm nhưng bèn cất vào tủ. Ăn sang cái bánh Macaaroni gì đó (trông đẹp phết) cũng thấy được được. Cắt cho ba một miếng phục vụ người làm khuya vất vả.

Một ngày gần như tuyệt vời ông mặt trời. Còn thêm một chậu bông gì màu đỏ đẹp đẹp nữa (mẹ bảo là hồng môn thì phải!).

Mình thấy mình độ lượng hơn mẹ nhiều. Mẹ có vẻ giận vì ngay cả ngày hôm nay ba cũng chả cố gắng về sớm. Mình biết ba có nhiều công chuyện mà, nếu về sớm thì ba đã về rồi. Nguôi giận đi mẹ, kẻo chóng già đấy!

Còn nhiều bất ngờ lắm nhé. Mẹ bảo cuốn Huynh đệ ký tập 2 mẹ chạy đủ các nhà sách rồi mà không ở đâu bán, thế mà mẹ chắc chắn ngày mai hai đứa mình sẽ có để đọc và cười lăn cười bò. Để xem thế nào nhé. À mà nghe đâu còn có quà "hậu sinh nhật" nữa cơ.

Muốn biết thì xem hồi sau sẽ rõ! (Giống tiểu thuyết chương hồi kiếm hiệp Trung Quốc quá đi mất!)

Monday, July 27, 2015

Cả tuần đều vui...SN Tú ấy mà!

Được tặng quà ké từ CN tuần trước cơ... ông bà ngoại, cậu Phương, mợ Huyền, các cô bạn mẹ. Mang về cơ man nào là quà gồm có sách vở, váy áo, tiền gửi vào Sacombank nữa.

Tuần này tiến gần hơn tới SN rồi. Hôm qua đi Vietopia nhờ cái voucher trên Hotdeal ba mua theo đề nghị của mẹ. Chơi vui mệt muốn xỉu luôn. Cứ tướng giống Kizcity nên mang theo mũ nón quá trời phòng chỗ chơi ngoài trời. Ai dè toàn ở trong nhà nên vụ xách đi xách lại thật mất công bực mình. Đến lúc ra về mẹ mới phát hiện ra có chỗ gửi đồ... óc quan sát thật là xuất sắc.

Cảm giác đầu tiên bước vào dạo quanh một vòng là choáng ngơp....

Đầu tiên là đổi tiền từ ngân hàng nhé



Không biết chơi gì, bắt đầu từ đâu đây. Hơi có chút e dè một chút lúc bắt đầu. Tú cũng có vẻ vậy thế mà không biết sao dám vào cửa hàng Satra làm nhân viên tính tiền...trông cũng giống ra phết! Cũng đưa hàng vào máy quét kêu réc cái nhìn màn hình xem giá tiền nữa cơ... Mình cũng muốn tham gia nhưng đi chợ ngại xách đồ. Làm nhân viên thu ngân ư? thường quá... mình không làm... nhưng hơi tò mò chút thế là mình ngấp nghé bên ngoài ... làm mẹ tưởng mình thích vào. Không vào, con không vào đầu... mình bắt chước thằng Bơ trong huynh đệ kí





...Chờ mãi rồi Tú cũng ra để sang nhà máy mì Nissin bên cạnh. Nhìn tô mì giả có hoành tráng không này!



Vụ mì miếc này có vẻ chuyên nghiệp nhất đấy...nếu nói về phương diện tổ chức và gây hào hứng cho trẻ em... Mặc đồng phục xong rồi được ngồi nghe giới thiệu về ông tổ hãng mì này, nguyên liệu làm mì, các thương hiệu mì... đi một vòng chống tay sau đít quan sát các giai đoạn rồi ra ngồi trên bàn thưởng thức mình gói! Mình là người cuối cùng rời khỏi bàn kiểm tra chất lượng mì... vì cay chứ không phải mình ăn chậm đâu đấy!

Sang bàn trang trí gói mì. Mình cẩn thận bao nhiêu thì mấy đứa xung quay ẩu bấy nhiêu... Mây đứa ấy lột dán tầm bậy trông chả có tính nghệ thuật tí nào. Của mình nghệ thuật nhất nên là người cuối cùng dời cái bàn đóng gói mì để nhận chứng chỉ. Trông oai ra phêt phải không...

Vui hơn nữa là còn được trả 5 đồng tiền lương nữa!



Kế đến là măm măm ở chỗ gọi là Japan Garden hay tương tự vậy. Mình chén hết mấy miếng shushi, Tú nói không ăn nhưng được mẹ cho thử chút xíu là mê liền. Tiếc là một phần có 6 miếng thôi, mình chén 3, Tú chén 2, còn lại cho mẹ. Kế đến là món cá phi lê chua ngọt. Mẹ hỏi rõ ràng và chú bán hàng nói phục vụ trẻ con nên không có gì cay cả. Ai dè cũng bị cay. Tú ăn tỉnh bơ, khen ngon. Mình ăn được chút cơm trắng với cá ở giữa không dính sốt hay gia vị. Cuối cùng là món cơm chiên chay mẹ định đặt ăn. Mình xử lý hết gần một nửa. Thêm 1 li đá chanh thế là tiêu tốn gần 200k. Mẹ bảo là SN của Tú nên mới có dịp ăn chơi sung sướng thế này. Tiếc là chỉ có ba mẹ con đi.


Kế đến là học cách chế biến cà phê. Có vẻ cũng tàm tạm chứ không thú vị lắm. Thấy mệt đòi về nhưng đến lớp học làm kem là tự nhiên mệt mỏi bay biến. Chỗ này trả tiền tươi thóc thật chứ không phải tiền của Vietopia. Ra vô chừng chút xíu, làm được 1 ly kem be bé cho bản thân mà mất mỗi đứa 25 k đấy.







Ra khỏi tiệm kem là nhào vào xếp hàng làm đầu bếp. Chế biến món cơm nắm thú cưng cũng vui ra phết. Tú mang về nhà nói cho ba và bà nội mà trong thời gian chờ đợi đói quá bèn măm luôn. Của mình để tủ lạnh đến hôm nay cứng không ngon nữa nhưng bỏ đi lại tiếc...


Tiếp chuyện hôm qua. Sau vụ ra khỏi cửa hàng đào tạo đầu bếp định ghé chỗ làm nha sĩ hoặc bác sĩ đa khoa. Rồi thấy mấy cái hình nộm bệnh nhân gớm quá bèn trốn luôn. Qua chỗ đóng chai Pepsi định nhào vào thì bị cắt ra vì hàng quá dài. Mẹ tiếp thị cho học viện Vũ trụ hay không gian gì đó dữ quá nên cả hai đứa xếp hàng vào vậy. Ê, đếm từ 10 đến 1 thì tắt điện tối thùi lùi luôn. Chả có các hành tinh khác mà chỉ có ông trăng giả bự chà bá thôi. Cũng mặc đồ của phi hành gia, thắt đai an toàn giống như ai. mỗi tội trong đó tối và xa cửa quá nên không chộp được hình thôi!


Ra về... vẫn hơi tiếc nhưng đầu óc ong ong ê ê quá. Nói thêm là các tiết mục văn nghệ đường phố diễn ra rất thường trong ngày luôn. Có 3 chị nhảy múa lắc mông rất là điệu nghệ nha. Mình nghe nhạc cũng thấy hứng thú lắm nhưng chỉ hơi đung đưa người thôi. Giá có một mình là mình lắc cho phải biết. Nhớ lâu lâu đang mặc áo choàng khăn tắm nhảy nhót thì bị mẹ Lan làm cho hết hồn luôn.

Suýt quên, còn làm công chúa nữa nè. Mẹ Lan bự quá nên bị dư phần người ra ngoài. May mà mình bé bỏng nên mới vừa cái khung này đấy!


Trưa nay mẹ đi chợ về muộn. Hai chị em xắn tay làm phụ bếp luôn. Đi xuống cửa hàng tiện lợi đến 2 lần liền để mua trứng và bánh tráng cuốn. Quả là khi mình làm ăn thấy ngon tuyệt vời. Món thịt bằm cuốn bánh tráng lâu lâu cũng ăn mà sao hôm nay thấy ngon ngon ghê cơ. cộng thêm chả bò và trứng chiên... Tuyệt cú mèo luôn... Ăn xong nói chuyện con cà con kê đến hơn 2 giờ mới ngủ. Tú dậy 4 giờ còn mình bị đánh thức 5 lần bảy lượt mà vẫn buồn ngủ ... cuối cùng cũng ra khỏi giường lúc hơn 5 giờ...

Tối nhà chú Duy qua chơi. tặng Tú bộ sách trạng QUỷnh để đọc. Mắc cười muốn chết luôn. Thế nhưng vẫn phải lên giường để khò lúc 10.30. Giờ chúng mình đang say giấc đây!