Hồi này mẹ tham làm nhiều thứ quá nên chẳng có thời gian chăm sóc ai ở nhà cả. Nào là tìm việc mới, nào là đi dạy, nào là nghĩ về kế hoạch kinh doanh. Tất cả bắt đầu đều có vẻ hứng thú lắm. Nhưng mẹ biết mình mà! Sợ lại sắp chán đến nơi rồi!
Yêu con nhiều lắm. Thỉnh thoảng mới có những khoảng lặng để quan sát, xem con chơi, con cười, con đánh nhau. Nếu ai không yêu con nít mới là lạ nhỉ?
Thấy Tú nằm bên phòng mẹ và Như, hỏi sao không về phòng ngủ - lắc đầu, mặt buồn thiu. Bà nội nói Tú không nghe lời bị ba la nên dỗi đó. Lúc tối mẹ có công chuyện ra ngoài, đòi đi theo rồi ngồi cầu thang khóc i ỉ, không biết bao lâu mới nín. Thấy con bây giờ nhạy cảm quá, nói lớn một chút đã khóc rồi, mẹ mắng vì không thương em cũng khóc - có phải vì tủi thân không nhỉ? Con mới chưa đầy ba tuổi mà!
Còn em thì cũng nhiều chuyện lắm cơ. Mỗi đứa một bên đùi không được, đòi đẩy chị ra, đẩy không được thì khóc lóc om sòm, nhiều khi tát thẳng vào mặt chị nữa! Bà cứ ở nhà mà làm trọng tài cũng mệt lử chứ còn gì?
Thế nhưng nhiều khi thấy thương lắm nhé. Em trượt té khóc ré lên, chị chạy lại thổi thổi xoa xoa, dỗ em "không sao đâu". Còn lấy tay đánh vào chỗ em té mắng "chết dầm" - giống y chang bà nội vậy đó! Yêu nhau không vụ lợi đến được tuổi nào? Đến tuổi nào thì bắt đầu nghĩ đến riêng mình? Đến tuổi nào thì không còn thương nhau như chị em gái? Hy vọng là sẽ chẳng có cái ngày đáng buồn đó phải không?
Báo tin là mẹ có lời mời làm ở chỗ mới. Mọi thứ đều có vẻ tốt hơn, nhưng thực sự có tốt hơn không phải trở thành người trong cuộc mới biết được. Sếp trẻ, có vẻ hiện đại - mẹ không có cảm giác tiêu cực về sếp. Nếu công việc trôi chảy thì có thể dừng lại vụ dạy dỗ, có thể thôi cả mơ ước mở trường riêng. Vì có lẽ lo cho cả nhà là công việc nên được ưu tiên hơn cả!
Không biết chỗ mẹ đang làm sẽ phản ứng thế nào nhỉ? Muốn mẹ nghỉ lâu rồi vì nghĩ là vô giá trị! - có lẽ sẽ ngạc nhiên - sao mẹ lại tìm được chỗ làm mới trong một thời gian ngắn đến thế? Hay là mừng - thoát khỏi cục nợ sớm hơn đã tưởng! Đừng nghĩ mẹ vô ơn đối với chỗ đang làm - thật ra mẹ đã biết ơn rất nhiều, muốn cống hiến rất nhiều - nhưng xuất phát điểm hình như là quá cao cho mẹ khiến mẹ không tin bản thân mình có thể làm nhiều việc khác tốt hơn. Có nhiều lúc thấy mình vô giá trị - nhưng có những thời điểm thấy mình là tài sản quý giá. Mọi thứ chỉ là tương đối thôi mà!
Không tự hào, chẳng hối tiếc khi ra đi. Là lẽ tất yếu thôi!
Mẹ load ít hình lên cho cả nhà xem chị em cún hồi này thế nào nhé