MẸ bắt đầu làm ở chỗ mới được một tuần rồi. Mọi thứ đều tương đối thuận lợi - môi trường làm việc của ngoại giao đoàn tất nhiên là dễ chịu và chuyên nghiệp, đồng nghiệp thì luôn vui vẻ tươi cười với phong thái người Úc, sếp cũng dễ thương. Chỉ có một thứ phải băn khoăn đó là công việc không có vẻ gì như mẹ vẫn tưởng tượng. Với những công việc tương đối dễ dàng như vậy mẹ nghĩ có thể họ chỉ cần tuyển một người với khả năng bằng nửa năng lực của mẹ cũng đã được rồi.
Mọi thứ sẽ chẳng có gì phải lăn tăn suy nghĩ nếu ngày hôm kia mẹ không nhận được lời mời làm trưởng phòng đào tạo cho một công ty gia công phần mềm. Thực sự mẹ đã đầu tư công sức nhiều mong trúng tuyển vào chức danh đó. Và giả như hai thư mời đến cùng một lúc thì mẹ đã chọn công việc đào tạo rồi - vì nó đúng là sẽ giúp mẹ trong bước đường nghề nghiệp sau này rất nhiều nếu mẹ muốn theo nghề làm đào tạo.
Tuy nhiên có một số điều mẹ không thấy ổn từ "đại sứ" của công ty này - email của mẹ thường là không được trả lời ngay, lý do giải thích là họ có quyết định chậm trễ này là do họ cân nhắc về khả năng kiểm soát hoạt động lớp học (mới có một buổi demo thôi nhé), trang phục hôm mẹ tới phỏng vấn và dạy, và có thể mẹ phát âm sai một số từ, etc...Mẹ ghi nhận và cám ơn, nhưng thực sự khi làm nghề xác thực thông tin ở chỗ làm mới có một tuần thôi nhưng mẹ có cảm giác ngay là có lý do không thuyết phục. Mẹ nghi ngờ họ đã có ai đó nhưng họ ko ở lại trong thời gian thử việc nên họ mới quyết định gọi ứng viên ở vị trí thứ 2.
Nếu sự chân thành tìm thấy được như ở đây: sếp nói với mẹ là ứng viên trước đã nghỉ và mẹ là người thứ 2 trong danh sách nên họ rất hy vọng mẹ là người phù hợp. Mẹ không cảm thấy bị xúc phạm - họ cởi mở chia sẻ, mình cũng cởi mở đón nhận.
Nói về lương bổng và các lợi ích khác thì cũng tương đối rõ ràng là lợi thế nghiêng về ngoại giao đoàn - làm việc ít thời gian, lương cao, nghỉ lễ tết nhiều hơn, mọi chính sách đều rõ ràng vì không chịu sức ép của kinh doanh. Tuy nhiên băn khoăn lớn nhất là sau một vài năm ra ngoài mẹ sẽ làm gì tiếp theo? Và có phải con đường trở thành professional trainer chỉ là ước mong nhất thời của mẹ hay không?
và thêm vụ mở trường nữa - sẽ rảnh rang để lo cho nó nếu làm ở đây. Tuy nhiên sợ trí tuệ sẽ mai một nếu công việc quá dễ dàng và không có thử thách gì cả!
TÚm lại là mẹ sẽ nhờ quân sư là ba và cô Carol xem mọi thứ có sáng tỏ và dễ dàng để có quyết định không hối tiếc về sau không nhé!
Hai chị em vẫn khò này. Ba hôm qua ăn chơi về muộn nên cũng chưa dậy. Định đi VT chơi ngày hôm nay mà Sài gòn đổ mưa. Túm lại vụ VT này chỉ có mẹ thấy phấn khích thôi chứ cả nhà ai cũng thờ ơ.
Hôm nay viết cho mẹ. Sẽ viết cho con sau nhé!