Tuesday, April 21, 2009

Có lẽ bị stress rồi!

Mẹ có vẻ trong trạng thái căng thẳng dù mọi việc mình làm đều không bị thúc giục - tự mình làm, tự mình chịu mà. Sao tinh thần đi xuống quá nhanh thế nhỉ? Không thấy yêu, không thấy hứng thú, không thây say mê. Chỉ muốn bỏ tất cả, đi nơi đâu đó, ngủ một giấc ngủ dài - để có tinh thần hứng khởi trở lại!

Nếu mỗi tối không về đùa giỡn với con chắc chẳng thể nào cân bằng được. Thấy con chơi, thấy con lớn, thấy con quậy phá tùm lum - nghĩ mình trẻ lại. Ừ, không biết hôm nay đi nhà trẻ có khóc nữa không đây.

Định tháng tới chuyển cún sang trường công ở Làng Hoa, cho cún rộng cẳng - có thể khiến cún không khóc mỗi lúc đi lớp nữa. Giờ cô Mai nghỉ dạy chỗ cún rồi nên đi trẻ chắc không vui - cũng như mẹ đi làm mỗi ngày này - là vì phải đi thôi!

Giờ con nít xin đi học cũng nhiêu khê ra phết, phải nhờ vả, phải quen biết - mất tiền thôi chắc cũng chẳng nói làm gì. Làm mọi thứ, mong là con vui!

Tối qua Tú đánh em vào đầu, mẹ quát mấy câu mới chịu dừng - còn ra ngồi thu lu ở cửa mặt buồn xo như là bị mắng oan nữa chứ! Thấy tội con quá mới ôm con giảng giải là làm vậy đau em, con ôm lấy khóc oà tấm tức! Muốn khóc theo.

Sáng hôm qua đọc sơ phần giới thiệu cuốn sách Huynh Đệ ký, (chắc cũng sẽ mua một cuốn thôi) nói về việc phải nhường đồ chơi cho em, phải chia sẻ mẹ với em, phải hy sinh nhiều thứ khi có em ra đời... nghĩ lại cho cún --- ừ đang là trung tâm vũ trụ mà có em thì thấy không còn là người quan trọng nhất trong nhà nữa! Tủi thân chứ nhỉ?

Nhớ cô Giang ngoài HN lúc còn làm cho PD có khuyên, thỉnh thoảng có thời gian chị ôm đứa lớn chứ thấy tội lắm! Lời khuyên này cũng có lý phảikhông? Mẹ nhớ là mẹ còn ganh tị với cậu Phương khi đã đi học lớp 1, lớp 2 nữa thì trách gì Tú nhỉ?

Còn Như cũng đâu vừa. Rình chị hở ra một chút là cướp đồ. Còn thẳng tay tát vào mặt chị nữa (nhiều lúc tát cả ba, mẹ cả bà nội luôn). Chị đánh lại là khóc bù lu bù loa. Hôm nay bắt đầu sụt sịt nữa rồi. Mẹ đang bị cả nhà đổ tội là đem bệnh về nhà đây!

Đêm qua nóng quá mới cho Như qua phòng chị ngủ chung vì có máy lạnh để mẹ tranh thủ đọc bài sáng nay đi dạy. Thế mà chỉ được một lúc rồi cũng dạy khóc ầm ĩ! Phải bế lại bên này cho nằm quạt với mẹ vậy. Mẹ nằm cạnh Như khò quên đến sáng luôn!

Thôi nhé, có vẻ tinh thần lên được một chút rồi. Quay lại làm cho nó xong mọi thứ đây. Chúc cả nhà ta khoẻ mạnh và thương yêu nhau!