Buổi sáng mẹ không đi làm vì công ty chuyển nhà- sang văn phòng mới, chiều mới qua để dọn dẹp đồ đạc. Đi dạy, thấy yêu học sinh nhưng cũng thấy chán học sinh - chán cả mình nữa - Sao cái gì mẹ con cũng cả thèm chóng chán thế nhỉ. Lúc trước chưa lấy ba có tâm sự với 1 chị - chắc không lập gia đình vì nếu mà cũng nhanh chán như thế thì tự nhiên lập gia đình rồi cũng sớm chia tay. Nhớ có lời khuyên là cuộc sống gia đình thì có nhiều thứ mới mẻ lắm, học mãi cũng chẳng hết được - nên chắc là không chán đâu. Tạm thời đến lúc này thì mẹ thấy lời khuyên này tương đối đúng!
Nhưng những công việc mẹ làm thì cái nào cũng thấy nửa vời - không có nhiệt tình, không có lửa mấy. Sếp mẹ nói đúng, có lẽ mẹ không phù hợp cho công việc hiện tại. Thực ra điều mình nghĩ quyết định việc mình làm. MẸ khôgn bao giờ thấy có tương lai cho công việc đang làm thì sao mà làm việc với toàn bộ con tim và khối óc được chứ! Vậy nên cũng chẳng thấy sốc hay buồn khi nghe người ta bảo mình không tận tâm với công việc. Về trách nhiệm thì làm đúng đủ nhưng khi không có động cơ làm việc hoặc khi động cơ làm việc bị vùi dập mất thì khó mà nhiệt tình hăng hái được
Nói về 2 chị em nhé. Tú đi trẻ lại ngày thứ 2 rồi. Cô Mai nghỉ hẳn nên chắc là Tú đến lớp mà không học thêm được gì nhiều. Như hôm qua hơi nóng, hôm nay có vẻ mát lại rồi - không biết chú răng này của Như có gì đặc biệt mà hành Như quá - một đợt tiêu chảy, lại thêm vụ nóng này nữa.
Như biết nhiều điều ra phết đấy: biết cái Tí của mẹ để bú sữa nhé, biết chỉ áo đẹp của mình nhé, biết kêu "Tú, Tú" khi thấy chị hoặc đồ đạc quần áo của chị, biết ra cửa kêu bà ơi bà ơi. Rồi hôm qua cô Thủy nói là xuống bếp lấy cháo cho Như ăn thì Như ra cửa đứng vẫy tay bai bai cô đấy!
Về vụ ăn vạ thì Như siêu cao thủ hơn chị nhiều - Khóc và la lối to lắm dù nhiều khi chẳng thấy một giọt nước mắt nào. Tú thì cũng chẳng nhường em, nhiều lúc nhà loạn xì ngầu lên vì hai bạn tranh nhau đồ chơi - cả hai cùng khóc!
Bà nội thì vẫn không gì đổi thay mấy, vẫn uống thuốc đều đều. Ba thì oải chắc muốn nghỉ lắm rồi, nhưng lo cho cả nhà nên vẫn cố cày quốc.
Cậu Phương đi làm rồi, thế cũng đỡ lêu lổng - biết đâu sau này không giàu có to nhỉ?
Chẳng biết ra sao ngày sau - chỉ biết ngày hôm nay có những gì trong tay thì nên trân trọng nó!
Thế nhé, chuẩn bị đi làm buổi chiều đây. Trời nắng quá, làm biếng khỏi nhà mà quá nhiều việc, không đi không được!