Saturday, June 19, 2010

Vẫn là tháng 6 này các bạn ơi!

Bài thứ 2 trong tháng này, chắc là phải thưởng mẹ mới được. Hôm nay Tú trốn mình đi xuống nhà bà ngoại của thím Phương nên mình sẽ đóng vai nhân vật chính nhé!
Sáng sớm mẹ đã giục Tú mặc đồ đẹp để đi rồi. Mình nghe vụ chơi bời này từ tối hôm qua nên cảnh giác lắm. Mình cũng leo lên mặc đầm luôn. Phải chuẩn bị tư thế sẵn sàng để có cần là leo lên xe hoặc ... ăn vạ liền.

Thế mà chỉ một chút mất cảnh giác lúc uống thuốc ban sáng mà mình lỡ chuyến đi chơi. Ba tưởng mình là con nít con nôi không biết gì nên nói là bà đưa Tú đi học rồi. Đã vậy mình cũng đòi đi học luôn. MẸ dắt mình đi vòng vòng quanh xóm, đừng tưởng mình dễ quên - mình khóc lóc rầm rĩ đòi về đi xe máy. À hà, hôm nay mẹ phải chịu đưa mình đi vì ba trót hứa với mình rồi! Ba ko đi vì đang cùng với chú Duy chống nóng tường kìa. Mình cho mọi người biết là vụ chống nóng này đã được phát động phong trào vài tháng trước đây rồi! Làm xong 2 bức từ đời nảo đời nào, giờ còn bức thứ 3 bên phòng mình thôi. Giấy dán tường hôm trước thấy ba mẹ bàn dữ lắm nhưng giờ chắc cũng "chìm xuồng" rồi!

Trở lại với vụ đi xe máy nhé. Mẹ hỏi mình trên đường đi đến chùa "Mình đi đâu vậy Như", mình chẳng hề do dự "Đi học", mẹ hỏi lại lần nữa còn nhìn chăm chăm vào miệng mình đề phòng trường hợp mình nói nhỏ quá thì đọc xem miệng mình diễn đạt cái gì "Đi học". A ha, thấy mẹ cười cười mình nghi qúa! Đi học là hai tiếng diệu kỳ, chứng tỏ mình đã lớn rồi, đã là một cá thể của xã hội rồi! Có gì đâu mà chế diễu mình. Mình nhớ có lần vào lớp Tú đứng chơi thấy quá nhiều bạn ngồi ăn chung với nhau, vui thật vui. Bên ngoài sân thì nhiều anh chị tập thể dục, còn có cả cầu tuột thú nhún nữa! Thay vì mất 30K mỗi sáng chủ nhật hay thứ bẩy đưa mình đi chơi, thì giờ mẹ chỉ cần thảy mình ra đó là được rồi.

Nói vậy thôi chứ không hẳn mình đã tin 100% việc đi học này là thú vị. Mình nhớ Tú khóc lóc nhiều hôm ko chịu đi. Nếu vui hơn ở nhà thì chắc hẳn Tú đã không năn nỉ đòi ở lại với mình.