Nói vậy thôi chứ chúng mình còn đang khò khò và khò...Trời hơi lành lạnh ngủ thật là sướng ghê! Chỉ thương ông bà ngoại ngoài Bắc phải chịu rét. Mình chẳng nhớ lắm ấn tượng về cái rét, chỉ biết rằng cái Xì po (chú thích: là điều hòa conditioner đấy!) được trưng dụng suốt ngày mấy cái Tết. Chị em mình thì bị cấm cửa, chỉ được ra đường lúc buổi trưa!
Năm nay thì muốn thế cũng không được rồi! Ba mẹ quyết định sẽ ăn Tết ở đây cho ấm áp. Có thể là thế vì năm nào đi chơi TẾt về chúng mình đều phải đến thăm bác sĩ Lợi gần một tháng sau đó. Có thể vì năm nay mẹ mình trúng sao Thái Bạch nên nhà cửa sạch sành sanh rồi. Có thể vì đầu hoặc giữa năm tới cũng sắp được ra ngoài đó ăn cỗ cưới cậu Phương (đây là tin đồn nhé, mình chưa kiểm định được :).
Chúng mình thì vẫn là chị em gái.
Hôm qua mình tát hay cấu vào mặt Tú một cái can tội Tú đem gì đó ra khoe với ba trong khi ba đang nói chuyện với mình. Thế mà bị mẹ la một trận cho khóc rồi còn dọa lấy kéo cắt cái tay và đuổi ra đường nữa. Mình gan lắm nhé, không thèm xin lỗi đâu (có lỗi đâu mà xin nhỉ! Tại Tú tự nhiên nhảy vô trong khi mình đang tranh thủ tình cảm của ba chứ!). Nhưng cũng chỉ chờ đếm được đến 9 thôi mình đã phải đổi ý rồi, nhỡ đâu đến 10 mẹ đuổi ra đường thật thì sao.
Mẹ nói với ba là nếu giống con nít thì nhẹ đầu biết mấy. Vì thật ra mình và Tú quên là cả hai đứa vừa mới khóc xong. Hai đứa mình nhảy cho cái nệm của bà xẹp luôn. Rồi xuống bếp nhảy loi choi trong bếp theo nhạc "lắc mông" mà mẹ mở, rồi tiếp tục ra ghế dài ở phòng khách nhảy cho điếc tai cả chú Duy và thím Phương sang chơi luôn! Cái nhạc này nếu mà không nhảy thì uổng phí lắm!
Mấy hôm rồi cả hai chị em mình biết phụ mẹ dẹp đồ trước khi đi ngủ đấy. Vì nếu ngoan ngoãn vậy mẹ sẽ không bị mệt, sẽ đi làm kiếm được tiền mua đồ chơi cho cả hai đứa mình. Mình được một con rối ếch còn như là con rối thỏ. Nghe đối thoại của hai bạn Ếch và THỏ nhé:
Ếch (gật gật đầu): Mình là ếch ộp, chào bạn Thỏ nhé
Thỏ (lắc luôn toàn thân vì tay mình nhỏ xíu ko xỏ ngón cái và út vô được: chào bạn Ếch, mình là Thỏ... cho Thỏ ăn cà rốt này.
Ếch: cho cắn mẹ luôn....
Hai chị em mình tuần rồi được đi cắt tóc. Cả cô chú chủ tiệm và mẹ mình đều chung ý tưởng là phải có gì mới lạ nên cả mình và Như đều trở thành Mai Ca. Bà nội thì nói giống như cái vỏ dừa úp lên đầu, lại còn kiểm tra lại xem thợ cắt tóc là ai nữa! (Vì nói thật trường phái vỏ dừa này là do mẹ mình tiếp nối xuất sắc khi chúng mình ko chịu ngồi ngoài tiệm lúc nhỏ - còn ai là người phát kiến ra nó thì mình chịu!).
Mẹ định load nên vài tấm hình mà ổ đĩa lại đầy rồi. COpy qua lại chắc cũng mất thời gian. Để sau vậy!