Chả hiểu tại sao cứ mỗi sáng dậy mình lại muốn nhõng nhẽo để được ở nhà. Bệnh này bắt đầu lại cách đây khoảng một tuần. Bệnh này lây từ người này qua người khác. Và lây cho Như rồi. Nhà chả có ai hiểu mình thì phải! Vì sao mình không thích đến lớp! Mình cũng chả biết nữa. HỌc hè chả giống học thật, chả học được bao nhiêu, cô giáo cũng chẳng dễ thương bằng cô giáo năm ngoái thì phải.
Mình năn nỉ bà cho nghỉ ngày hôm nay thôi. Bà nói nghỉ luôn đi để bà về với Thiên Đăng hoặc Bảo Bảo. Mình chả muốn thế đâu. Nhưng đi học ư? Làm sao mà mình có thể vui vẻ mỗi sáng bây giờ. Dù tối đến bao giờ mình cũng có cảm xúc đi học tràn đầy! Tại cái bệnh này nó tự nhiên phát ra í mà!
Giờ mẹ chuẩn bị tắt máy đi làm rồi. Đêm qua mẹ không ngủ vì ban ngày uống 2 li cà phê. Sáng dậy sớm đầu óc chẳng tỉnh táo. Lại ám ảnh vụ phát ngôn không được thông minh lắm ngày hôm qua. Mọi thứ đều quay vòng vòng.
Chắc nốt ngày hôm nay thôi. Mai nghe nói được đi tắm biển rồi!