Hôm nay là ngày thứ 3 ba của 2 đứa bị đau chân. Tinh thần thể dục thể thao cũng tốt, nhưng chẳng còn tốt nếu bịtrật khớp chân nhỉ? Hôm qua ba đi gặp ông thầy nào đó nổi tiếng lắm để nắn khớp. Giờ vẫn thấy đau và sưng. Sáng nay bò dậy đòi đi làm. Bà nội la một hồi mới chịu ở nhà đấy.
Cún thì thấy ba ở nhà là không chịu đi lớp. Dù hôm nay diện áo và quần váy màu hồng trông rất yêu. Ba cún phải trốn vào toilet, không thấy ba nên cún mới chịu lên xe đi đấy. Còn đem cả kính đen đeo để khoe cô Mai nữa nhưng hình như cô Mai hôm nay nghỉ nên thấy một cô còn trẻ khác ra ẵm cún vào.
Hôm qua cô Thuỷ phụ việc nhà mình đem cho Như và TÚ mấy cái đầm và áo - nói do bạn muốn thanh lý đồ cho từ thiện - đồ này trưng bày ở shop lúc trước. Mặc vào trông cũng điệu đà ra phết, nhưng mặc một lúc phải cởi ra vì nóng quá. Quần áo hai đứa giờ tùm lum. Mẹ nói lúc nào rảnh xếp lại mà thấy hình như chẳng lúc nào có thời gian rảnh rỗi cả!
Mẹ hết down rồi, nhưng chẳng up lên được. Kể chuyện đi PV ỏ LS Úc thì ko sao ko cười. Mẹ của con cực kỳ stupid! Nhận được thư từ chối dễ thương nói là hồ sơ của mày được sơ tuyển và vẫn sẽ được giữ ở đây nếu có nhu cầu trong 18 tháng tới chúng tao sẽ gọi. Mày nhớ thông báo cho chúng tao biết nếu có thay đổi về thông tin liên hệ. Biết là bị chối rồi mà vẫn không ghét nó được. Yêu người Úc quá đi thôi! Chẳng bù mấy chỗ khác nó hứa hươu hứa vượn là ra giêng em bố trí anh giám đốc gọi lại cho chị (nghĩ nó thích mình lắm rồi đây!!!). Ra giêng email lại cho nó, chẳng thèm hồi âm một câu! Chỗ khác nữa thì bảo - tuần tới, mà riết rồi ghét chẳng thèm hỏi là tuần tới là tuần thứ bao nhiêu nữa!
Trêu ba là nếu mở khoá huấn luyện về kĩ năng phỏng vấn thì mẹ của con sẽ là một minh chứng sống động về một hình mẫu không nên theo, là bài tập tình huống bị từ chối để cho học viên đưa ra phương hướng cải thiện - kinh nghiệm đầy mình của một unsuccessful intervieweee....hehe
Hay là bà thầy nói đúng, duyên số nó bắt mình phải gắn bó - dù chẳng còn yêu thương chốn này!
Hehe...hẹn bài viết tới sẽ tâm sự nhiều hơn