Tết này ngày rộng tháng dài nên ba mẹ cho chúng mình đi chơi tùm lum nhé. Mẹ mình muốn kể chuyện này từ hôm mồng 1 tết mà đến giờ mới kể đấy. Chả là sáng 30 tết mẹ đi mua bánh mì làm đồ ăn sáng cho cả nhà, chờ đến 15 phút mà bánh mì chưa ra lò nên mẹ lẩm bẩm là giờ phải nói "đắt hàng như bánh mì sáng sớm" chứ ko phải đắt như tôm tươi nữa. Vì chị Hai còn ngủ khò nên sáng 30 mẹ cho mình ngồi trên ghế trước xe đi chợ. Nếu bạn thấy mình sẽ biết trông mình rất oách.
Mẹ về kể hoài có một bà nhiều tuổi gần bằng bà nội giúp mẹ mua bánh mì vì sợ mẹ và mình đứng lâu ngoài nắng. Mẹ mình nghĩ ấm lòng ghê vì trong cuộc sống thỉnh thoảng có một nốt nhạc vui và tràn đầy hy vọng như thế thì rất đáng sống!
Đấy là chuyện người lớn nên mình chỉ giúp mẹ ghi lại thôi. Giờ mới là chuyện quan trọng này. Là chuyện mình và chị Hai có em bé tên Thiên Đăng nhà chú Thy. Nó nhỏ xíu xiu mà biết nói chuyện lắm nhé. Hôm về Tết mồng 1 trông nó như trái chôm chôm vì ban mới phát. Thế mà đến mồng 2 trông nó "đẹp trai lại rồi" - theo lời mẹ mình nói. Mình và chị Hai cũng chẳng thèm ghen tị với nó làm gì dù mẹ mình ẵm nó nhiều ơi là nhiều mối ngày.
Nó sẽ phải kêu mình bằng chị ba. Nghe sướng cái lỗ tai lắm. Nhưng mình phải làm gì cho ra dáng chị ba nhỉ. Chị Hai ẵm nó trông giống mèo tha chuột thì làm sao mình ẵm nổi nó? THôi chắc ráng ăn nhiều cho mau lớn để ẵm và chở nó đi chơi vòng vòng.
Mình với c Hai cũng đi chúc Tết nhiều lắm nhé. Cả quê ông nội và bà nội nữa. Vui nhưng bà mình nói chuyện gì cũng thật là dài làm cả nhà về muộn đói meo bụng. Mình với c. Hai còn bị muỗi cắn nữa chứ! Hình đi chơi ắm mèo của mình và chị Hai là có một không hai nhé. Hôm nay còn đi du lịch sinh thái, trượt cỏ và câu cá sấu! Mẹ với thím Phương còn dám cưỡi cả đà điểu để chạy nữa nhé!
Mình để vài tấm hình lên cho mọi người ngắm chị em mình chơi. Cứ Tết thế này thì sướng thật, chẳng gì mà chị Hai đòi về nhà chú Thy khi lên thành phố hôm nay! Mình đã dỗ nín đi ba lên đánh đòn đó mà chị Hai ko chịu nghe, ba lên rầy 2 tiếng liền. CHị Hai có vẻ sợ ba lắm nên im. CHứ ko còn khóc thành sông thành suối mất!