Một ngày giữa trưa tháng 3 - nóng và nóng quá. Cả 2 bạn Như và cún đều đang khò khò vì sáng nay chơi quá trời. Ở nhà chủ nhật mệt thật. Nhưng mà vui. Chắc là vì lý do vui đó mà sinh hoạt của Như và Tú đều đảo lộn hết: ăn và ngủ chẳng điều độ tí nào.
Như thì hết tiêu chảy được mấy ngày rồi, còn Tú thì có vẻ bắt đầu ho nặng tiếng. Kỳ lạ là mùa hè chứ có phải lạnh như mùa đông ngoài bắc đâu mà vẫn viêm họng được nhỉ?
Muốn tuần tới về quê chơi mà không biết Tú và Như có cho về không nữa! Hai bạn bây giờ to nhất nhà nhé! Vì tuần trước rảnh rỗi định chơi vũng Tàu thì trúng ngay vụ Tào tháo đuổi Như! Thế là cả nhà ở nhà đấy!
Kể chuyện sáng nay đi chơi nhé. Không hiểu vì Tú chán chơi cái xe đạp của em rồi hay vì cao cả nhường em nên Như được ngồi trên xe đạp hoài. Tú thì đi sau vịn cái cần đẩy em đi. Cả 2 bạn đều khoái chí lắm. Ra đường gặp anh Bảo cháu ông Ba - anh này cưng Tú lắm, không biết có cảm tình riêng hay định dấm dúi từ nhỏ mà thỉnh thoảng lai
đem snack (bim bim) cho Tú. Anh này làm pháo dọa Như - tờ giấy gấp vào rồi giật mạnh một cái cho kêu độp. mẹ hỏi xem Tú có nhớ ai hay cho snack không? Biết Tú nói sao không? Đánh đòn giờ! Tú giơ tay dọa anh Bảo - trông giống cô giáo lắm nhé!
Như thì từ hôm qua cũng có vụ làm người lớn. Đem bình nước bắt mẹ bú nước đấy. Vụ này bắt chước nhanh ngoài sức tưởng tượng của mẹ. Ai mà không cười cơ chứ! Cứ nghĩ Như còn bé xíu chưa biết gì đấy!
Mẹ post lại bài hôm trước viết khi Như còn bệnh nhé. Máy tính hôm trước bị khùng nên không post được.
Con ốm (22/3/09)
Con ốm
Ngày thứ 5 Như bị tiêu chảy. Cứ chủ quan cho rằng mọi thứ sẽ dễ dàng hơn với Như nên để con đến nông nỗi này. Mấy ngày đầu Như chỉ đi ị vài ba lần thôi nhưng ngày hôm qua đã lên tới 5 lần, nhiều nước và phân có mùi tanh nồng. 2 giờ sáng tỉnh dậy thấy ba con loay hoay thay tã cho Như, mẹ hỏi thấy Như cọ quạy hay thấy mùi, trả lời nghe mùi! Không biết ba 2 đứa làm gì mà mỗi tối đều thức khuya quá vậy? Mẹ thì oải quá khoảng 10 giờ tối là ôm Như ngủ mất tiêu rồi. Sáng dậy còn lờ đờ vì tranh thủ vài tiếng ban đêm chuẩn bị bài đi dạy. Nhiều khi cũng làm biếng chẳng dậy đêm luôn.Nhưng vì đấu tranh tư tưởng giữa thức và ngủ mất nhiều thời gian quá nên những đêm đó ngủ cũng chẳng thẳng giấc, dậy thấy mệt và có chút tội lỗi…vì ngủ!
Lo lắng vì không những Như đi ị nhiều mà chẳng chịu ăn uống gì cả. Uống nước cũng không chứ nói gì thuốc – mà mẹ biết bác cho thuốc vẫn ở vòng ngoài thôi Canxi, thuốc bổ gì đó, men vi sinh và Smettana– nói đến thuốc lại thấy mấy hãng trong nước shit thật – thuốc bán từng gói nhỏ mà ko có hướng dẫn sử dụng trên gói, tất cả đều ghi xem trong đơn thuốc – không biết khi đóng bao bì mấy đứa đầu đất này có nghĩ đến khách hàng không nhỉ? Đơn thuốc có 1 cái, một hộp đóng chừng 10 gói thì làm sao mà biết cách sử dụng? Tại mẹ bực mình quá nên lạc đề mất rồi!
Bà nội sờ chân Như nói, không biết là đã sụt mất bao nhiêu ký rồi! Mẹ không sốt ruột sao, con xuống nhanh thật. Còn đâu da dẻ từ căng bóng hồng hào? Còn đâu bắp thịt săn chắc, còn đâu cái mông bừ bự chìa ra chờ đánh đít nhỉ? Bao nhiêu nước và nước đã đi từ cơ thể của con ra ngoài? Bao nhiêu tinh khí cũng đi theo mất rồi! Ẵm con lên vai thấy nhẹ, cái vòng đeo tay thấy lỏng ra bao nhiêu – mỗi lần đưa muỗng cháo thấy con gạt ra mà không lo sao? Trưa nay thấy con uống hết 90ml sữa không đường lacto của Enfa rồi 30 ml nước nữa, thấy mừng – nhưng chừng 10’ sau thì ngồi bô ị - mọi thứ chắc theo đó ra hết rồi!
Duy vật thì bảo đó là bệnh tật khi trời nóng, khi không giữ vệ sinh cho con tốt vì bạ cái gì con cũng cho vào miệng, mà mọi thứ ở nhà đâu luôn được giữ sạch sẽ đâu? Rồi cả chế độ dinh dưỡng nữa, biết là mọi người đều muốn tốt cho con, nhưng nhiều khi hiểu biết có hạn nên tưởng giúp con mà hóa ra thành hại con không chừng!
Duy tâm thì bảo có lẽ không thành tâm nên các mụ không phù hộ. Kể ra thì khó mà tin nhưng mà cả ba mẹ và bà nội chẳng ai nhớ ngày để cúng đầy năm cho Như. Mẹ chỉ nhớ ngày dương lịch thôi! Mà theo truyền thống trong này thì cúng ngày âm. Bèn làm đầy năm cho Như ngày dương lịch – theo âm lịch thì chậm đến nửa tháng đấy!
Cầu trời khấn phật cho con mau khỏi – trưa con uống chừng vài chục ml nước cà rốt ninh nhừ - đọc trên mạng thấy nói sẽ giúp giảm nhu động ruột, chặt phân mà có lẽ chưa đủ đô nên con vẫn ị lỏng le. Nếu Tú ko sổ mũi, Như đỡ tiêu chảy và bà nội ko mệt thì chắc nhà mình đang ở Vũng Tàu chơi vui tắm biển rồi. Tuần này mẹ ko phải dạy cuối tuần vì hs đi dã ngoại, định làm gì đó đặc biệt – Mà người tính chẳng bằng trời tính rồi!
Ghé qua nói chuyện chị Tú 1 chút nhé. Hôm nay ko đi lớp ở nhà vui lắm. Tuy nhiên ăn uống tùm lum ko ra sao cả- khẩu phần ăn chắc ko bằng ở nhà trẻ rồi. Được mẹ cho đi chợ 2 lần trong ngày – vui ra trò! Chắc vì cún là chân chạy. Tối nay còn đeo cái bảng tên của mẹ qua cổ, lật áo bà khám trước khám sau, đòi khám cả cho mẹ và em Như nữa – chắc là đệ tử của bác Lợi đây!
Thương em thì có thương nhưng vẫn chẳng nhường em gì cả! Mấy cái quả nhựa để chơi bowling thì giật hết – đến khi chơi chán rồi thì mới đem phát cho mẹ 1 cái, em 1 cái! Em đang cầm đồ chơi hay đang đi dép cũng chạy lại giật bằng được mới thôi. Ba mẹ mà nói to một câu là khóc rầm rĩ lên rồi! Thế nhưng nhiều lúc thấy đúng là chị nhé. Mẹ đang làm dưới bếp mà nghe tiếng em la trên lầu là vào kêu và dắt tay mẹ “Như dậy rồi, Như dậy rồi”, em khóc thì vuốt – đôi khi đập lưng em “sao vậy, sao vậy? nín đi”. Thấy mấy dòng của bác Nguyễn Hồng Ngọc đúng quá “khi nghe con nói, cười, bi bô…là lúc con đã trả hết ơn cho cha mẹ rồi!”. Chắc ai làm ba mẹ cũng có suy nghĩ giống vậy thôi!