Sunday, September 27, 2015

Trung thu ư? Vui vẻ quá!

Có bao nhiêu câu chuyện vui để kể về gia đình em ngày hôm nay mọi người ạ. Một ngày không có khóc lóc. Chỉ có tiếng cười nói vui vẻ thôi. Rằm trung thu năm nay đấy!

Sáng sớm mẹ đã chạy sô vụ họp PH ở trường. Tú lại quên vở nữa, mà hôm nay không ai nặng nhẹ gì với Tú cả. Mẹ cho Tú 2 lựa chọn: đến trường gặp chú bảo vệ xin lên lớp hoặc sang nhà bạn Vân Y mượn vở về chép. Tú đắn đo suy nghĩ một hồi rồi đi theo mẹ. Thấy mẹ có vẻ thành công trong vụ hỏi han chú bảo vệ nên chắc Tú cũng ngộ ra một điều... muốn gì phải yêu cầu, và nếu chưa thử thì chưa thể biết chuyện tốt đẹp gì có thể xảy ra. Làm gương có lẽ là bài học hiệu quả nhất! Mẹ mình thành công trong việc làm gương hỏi và đạt được điều mình mong muốn (thực ra là Tú mong muốn) sáng hôm nay: Tú có vở để hoàn thành nộp cho cô ngày mai, và Tú có thể tự mình hỏi nếu việc tương tự xảy ra.

Trưa về mẹ kêu hai đứa phụ dọn nhà mà sao chả muốn nhúng tay vào việc gì. Bệnh lười tái phát rồi! Mẹ bảo cho 10' dọn dẹp trước khi mẹ hút bụi phòng 2 đứa mình. Vùng vằng một chút...vì đang ham chơi mà... nhưng vì có thời hạn nên cũng cố dọn dẹp. Dọn xong thấy cái phòng sáng sủa hơn...có tinh thần sạch sẽ nên cầm máy hút bụi hút dưới đất, trên bàn, vòng quanh phòng luôn. Kết quả vụ chăm chỉ là mỗi đứa được thưởng một cái Phiếu bé ngoan. Không biết bao nhiêu cái Bé ngoan sẽ đổi được phần thưởng đây. Mẹ có vẻ cũng đồng ý là nếu có phiếu bé hư, có thể dùng phiếu bé ngoan để xí xóa trong việc tính phần thưởng. Nghe cũng có lý ra phết.

Ăn trưa một bữa bình thường vì món cá lăng không phải là món kho yêu thích. "Ngu đỉ" được một hồi thì tự dưng mắc tè, thế là vào bồn cầu giải quyết. Xong xuôi hết muốn ngủ nên phụ mẹ gấp một giường quần áo đầy ẹc trước khi kêu Tú dậy cho Tú đi khám cái tai đau ở BV Nhi Đồng 1. Tú lăn lại lăn qua, lăn lên lăn xuống mãi rồi cuối cùng cũng dứt khỏi được cục keo dính giường (chắc giường có cục keo vì Tú cố hoài rồi cũng bị cái giường kéo xuống!).

Hai đứa ngồi sau xe máy của mẹ để đi ngắm phố phường. Cũng chả mong chờ gì vì dù sao bánh trung thu quá trời ở nhà, bánh trung thu kem lạnh đã ăn mấy tuần trước. Chỉ thèm cái bánh kem lạnh nhỏ xinh trong hộp bánh kem hôm trước mẹ tặng cho cô Trinh - vì cô ấy không dạy chiều thứ 5 nên bà nội phải mang về để tủ lạnh. Có một cái bánh màu xanh lá nhạt bị chảy, mình liếm phần kem chảy thấy ngon mê li luôn. May mà sáng T6 mẹ tặng được, chứ không phiền hà cho mình vì cái vụ kem chảy lắm:).

Để kể về bệnh Tú chứ không mọi người lại kêu mình ham ăn mà quên chủ đề chính. Tú được một bác sĩ kê toa cho bệnh viêm tai giữa. Tiền khám 70k mà tiền thuốc có 10k không thôi. Mẹ nhắn tin gì trong nhà xe cho ba mà lâu muốn chết luôn. Cơn mưa đên cận kề thế mà mẹ vẫn như không biết, cứ từ từ, chậm chậm để 2 đứa mình sốt ruột kêu la quá trời!

Câu chuyện ngày hôm nay thú vị kể từ lúc mẹ quẹo xe vào nhà sách Nguyễn Văn Cừ trên đường Nguyễn văn Cừ. Tường là đi mua cho Tú cây viết rèn nét chữ ai dè mẹ cho 2 đứa mình chọn quà Trung thu nói là cả nhà tặng. Đi mỏi giò quá, định lấy đại một cuốn sổ A4 giống Tú thì tự dưng thấy một dãy bán giấy vẽ Picasso. Lượm một cuốn lên thấy hơn 40k. Mẹ kêu đắt quá. Mình tính lấy cuốn 21k, cũng là A3, dù không đẹp bằng nhưng cũng tạm được rồi dù trong lòng vẫn thích cuốn ban đầu hơn vì có nhiều hình in bìa đẹp. Mẹ hỏi Tú có thích mua một cuốn để vẽ không. Mắt Tú sáng trưng dạ liền. Mẹ bảo vậy Tú lấy cuốn bìa đen trắng rẻ hơn vì Tú đã mua cuốn sổ to rồi (chắc để viết nhật ký quá!) còn cho mình cuốn bìa in màu vì mình không có quà gì khác. Mình còn giả bộ nói thôi đi mẹ mắc quá...nhưng thực sự mình thích cuốn bìa in màu lắm lắm cơ. Chắc là tha hồ trổ tài họa sĩ!

Sau đó là vụ đi ăn kem Baskin Robbins trên Phạm Ngũ Lão. Mẹ xem thông tin thế nào mà nhớ trên đường Bùi viện. Đi từ đầu đến cuối Bùi Viện chả thấy đâu, mẹ phải à lố tổng đài 1080. Cũng đáng công đi vòng vòng vì mua 1 viên kem được khuyến mại 2 viên trong thời gian hiệu kem ăn mừng 70 năm. Kem chưa bao giờ ngon và đặc biệt đến thế. Có ai hạnh phúc như hai đứa mình không?

Chuyện chưa dừng lại ở đó. Sắp về đến nhà mình bỗng nhớ là nó chưa có cái bảng Kim Nguyên. Định đổi cho Tú từ tuần trước mà đáng trí quên mất tiêu. Nãy ở nhà sách Nguyễn Văn Cừ cũng chả nhớ. Tội này của mình cũng to ghê. Mẹ la thì mình cũng đành chịu vì là lỗi của mình. May thay mẹ chỉ cằn nhằn chút xíu rồi cho qua nhà sách Hồng Anh mua cái bảng nhỏ. Tiện thể mẹ tậu luôn cho 2 đứa một cái bảng trắng to to viết bút lông về học cho oách trị giá 70k. Về ba nói nhỏ quá. Nghe đâu ba mẹ bố trí đi đổi cho 2 đứa mình sau bữa cơm trong khi 2 đứa mình với bà nội xuống chơi nhà phao, nghe ca nhạc, thả dèn hoa đăng dưới hồ bơi.






Về nhà muốn ngất luôn khi thấy cái bảng bự chảng. Ba Kiệt còn ưu tiên khoan tường và gắn bảng lên liền. Chỉ tội cây viết mẹ mua dỏm quá chưa viết được chữ nào đã hết mực. Sau chuyến đi mua hàng dưới tiện lợi của mẹ và Tú, cái bảng đã được trưng dụng cho việc học. Ba bắc ghế gắn một cái đèn sáng choang chiếu trên trần nhà chỗ gần bảng nữa. Hai cây viết lông mới xịn thì phải... viết trơn tru ghê! Có hứng học hành quá đi mất thôi!

Kết quả công sức và tiền bạc của ba mẹ là một cái phiếu bé ngoan cho chung 2 người (viết mỗi người một cái thì mỏi tay lắm!). Ngày hôm nay mình rất yêu gia đình mình. Hy vọng ngày mai mình vẫn yêu gia đình dù có thể không có quà!