Monday, August 31, 2015

Sống đơn giản cho đồi nó thanh thản!

Chà sáng nay hai đứa đi học, trưa về thấy bà đón có một đứa. Chị Hai nghỉ học rồi... nghỉ học hoài thì sao mà tiến bộ nhỉ. Mẹ sinh hai chị em chả có tí nào giống nhau... mình thì kệ cuộc đời đến đâu hay đến đó. Nhơ năm ngoái, trống đánh tùng tùng vào lớp, mình vẫn cứ từ từ kêu mẹ cột tóc rồi mới đủng đỉnh đi vào. Có chết ai đâu nhỉ? Sáng sớm mình cứ nướng thêm chút cho cả nhà chạy chơi. Cho mẹ ngày nào cũng chạy xe máy như ma đuổi đến chỗ làm...may thì đúng giờ còn thường thì trễ chừng 5 phút. đó là mình...

Tú thì lo nghĩ suốt ngày, lo đi học trễ, lo cô giáo không hài lòng, lo mình không làm bài tốt, vân vân và vân vân... chỉ có lo vậy đã hết ngày rồi còn làm được gì nữa! Lo nhiều đến nỗi chưa đi học đã đau đầu, đau bụng, đau toàn thân rồi... lo vậy được cái tích sự gì đâu!

Hôm nay mẹ cho 2 đứa đi xem Những mảnh ghép cảm xúc (inside out). Mắc cười muốn chết mấy đứa nhân vật đóng cảm xúc... mình kết nhất là bạn chảnh vì có vẻ giống mình ghê...bạn Buồn cũng dễ thương nhưng mà lười chẳng chịu đi gặp mẹ mình cho nằm ì đó chờ chết luôn... bạn Vui thì khỏi nói rồi, mình ngưỡng mộ bạn ấy vì bạn ấy luôn tìm được lý do để vui cười và tin rang những điều bạn ấy làm sẽ thành công... mình suy nghĩ mãi tường con người chỉ nên vui thôi chứ ai mà biết được, phải có buồn thì đôi khi người ta mới thanh thản được - kiểu như hết khóc thì hết buồn ấy mà. Ai mà khóc được là đỡ bị stress lắm đấy!

Còn bạn hoảng hôt hay lo sợ gì đó, bạn cáu giận cũng có vai trò nào đó chứ nhỉ. Trừ khi mình diễn tả những gì xảy ra trong con người mình được bằng 5 miếng ghép cảm xúc, mình sẽ dễ dàng có sự cân bằng. Chỉ giận mẹ Lan ham chơi làm hai đứa mình về trễ. Cái trò vỗ cánh vượt chướng ngại vật từ xa có gì thú vị chứ, mà mẹ dí sát vào chơi vài lần liền. Tú giận quá về nhà khóc bù lu bù loa hết cả tối. Mình thì phải thức khuya làm cho xong bài tập. Thú thực vẫn chưa hiểu tại sao Tú giận mẹ và khóc vì đáng lẽ người đó là mình chứ. hôm nay Tú đâu có đi học, đâu có bài tập gì đâu. Nhưng mà nếu khóc mà cảm thấy đỡ tệ hơn thì cũng chả théc méc gì vụ khóc của Tú nữa...

Chờ đợi sốt ruột thì thấy thời gian dài vô tận. Mẹ chơi chắc chỉ cỡ 5 phút đồng hồ thôi mà mình thấy như cả buối tối vậy. Hốt hoảng nhận ra là nếu chỉ có 5 phút chúng mình giận mẹ đến vậy thì mỗi ngày khi bà kêu chờ cơm đến nửa tiếng đồng hồ sao bà không phát điên nhỉ? Sao bà không khóc cho đỡ bực mình....


ối trời ơi ngủ đây. Chả biết ngày mai bà chị hai của mình thế nào đây. May mình không theo gương đó, nếu theo thì có nước cuối năm ở lại lớp thôi. Có cách nào cho chị hai mình bớt lo lắng những chuyện vô cùng vớ vẫn ở trường không nhỉ. Với mình sao đơn giản quá - đứa nào trêu hay đánh mình ... tùy sức mình đánh lại hay méc cô; cô có giận chút thì sau đó cô sẽ bình tĩnh lại thôi. Cô mắng cả lớp chứ đâu riêng mình mà bực tức hay lo lắng cho nó gầy đi (mình vốn dĩ chả béo tốt gì). Cô Yến mình dữ gấp mấy lần cô Trinh chứ chẳng chơi. Nhưng mình học hà nh rất đàng hoàng, bài tập làm đâu ra đó... chả có lý do gì sợ cô cả. Kính trọng và vâng lời thì nên chứ sợ cô thì chả nên tí nào. Có chút sức khỏe dành để học bài, phụ giúp bà và mẹ nấu cơm, đi nhà sách, đi xem phim, đi thư giản chứ có ai dư năng lượng ngồi tính toán rồi lo sợ vì cô dữ thế nào. Cô dữ quá chịu không nổi thi chuyển trường hay chuyển lớp. Dù sao mình cũng được tự do đi học mà. Không biết Tú có giác ngộ được điều này không.


Sống đơn giản cho đồi nó thanh thản Tú ạ!

No comments: