Thế là kết thúc 2 tuần đi chơi Hà Nội. Ông bà chia tay chia chân chúng mình, còn hai đứa Chi và Bảo ở nhà với ba mẹ chúng. Bà ngoại mang theo một kho lương thực dự trữ dù 2 đứa mình đã ních căng bụng vào bữa sáng rồi. Hai đứa uống chưa hết chai Aquarius trên sân bay nên bắt tội ông bà ngoại ôm theo một đống đồ ăn khi về.
Hình chia tay sân bay sẽ cập nhật sau. Trông rất là tình cảm nhé.
Để mình mô tả chuyến bay ngày hôm nay cho cả nhà nghe, khỏi cần phải đi tàu lượn ở công viên để tìm kiếm cảm giác mạnh nếu bạn được đi máy bay vào ngày xấu trời! Từ lúc cất cánh máy bay đã hơi lắc lư chao đảo rồi. Bữa ăn trưa thịnh soạn có cá nấu cà ri hoặc mì xào. Chú phục vụ rất tự tin bảo mẹ là chả có gì cay đâu nên hai đứa mình kêu 2 phần cơm. Mẹ kêu mì xào vì đã từng đi ăn với tụi mình rất nhiều nên luôn có kế hoạch dự phòng nếu có chuyện xảy ra. Và đúng là chuyện xảy ra thật, mình thấy cay lưỡi ghê khi thử món cá cà ri, thế là đòi đổi luôn. May mà mì không cay chứ nếu có chắc nhịn đói rồi - ngon quá nên mình măm hết cả thịt heo, cả mì...cả phần trái cây tráng miệng nữa. Tú thì đánh chén hết sạch phần cơm luôn, khen ngon nữa chứ!
Chả hiểu sao trên máy bay mình không bị bệnh nhõng nhẽo hay chán ăn gì cả. Hôm ra mình ăn hết sạch một cái sandwich rồi sau đó một chén chè đầy luôn. Mẹ ngắc ngoải bỏ lại một phần sandwich. Tú cũng giống mình, có không khí chiến đấu nên chén sạch mọi thứ luôn. Hôm trước Tú gặp sự cố làm đổ nguyên cả ly nước lọc xuống ghế máy bay và ướt quần luôn, may quá có một bộ quần áo dự phòng của mình trong ba lô. Nhìn Tú mặc cái áo màu hồng với cái quần hoa màu cam của mình trông sành điệu ghê - chắc sẽ khởi đầu cho xu hướng quần gà áo vịt năm nay đây! Hôm nay thì Tú cẩn thận lắm, nói chắc chắn sẽ không để tai nạn giống hôm trước xảy ra nữa....
Lan man ăn uống lại quên chuyện tả chuyến bay rồi. Đang bay lên cao, tự nhiên giống như rớt xuống, rồi lại bay lên cao. Mình cũng thấy hơi sợ sợ... mình ngồi ghế sát cửa sổ mà trong khi mẹ ngồi sát lối đi. Mẹ thì suy nghĩ đến một lần đi công tác với Sếp của mẹ ở đâu đó cũng kinh dị như kinh nghiệm của chúng mình hôm nay. Ông Sếp ấy mô tả lại là ai cũng cầu nguyện thượng đế của mình (lớn lên chút nữa biết về tốn giáo thì chắc câu này sẽ dễ hiểu hơn!)
Thông báo tiếng Anh của cơ trưởng là sân bay rất đông, không thể đáp xuông theo giờ dự định, vì thế máy bay sẽ bay vòng vòng thêm 20 phút, và thời tiết có mưa, xấu nên hành khách tôt nhất là luôn để đai an toàn thắt chặt. Không nghe dịch tiếng Việt (là mẹ nói cho 2 đứa mình biết), chắc là sợ tâm lý người Việt hoàng loạn trước tình thế nguy hiểm đây mà. Chỉ nghe tiếp viên trưởng thông báo là "chúng ta sắp chuẩn bị hạ cánh, đề nghị quý khách thắt đai an toàn và hạn chế dùng nhà vệ sinh". Chú này chắc hiểu tâm lý của dân tộc nên có biện pháp xử lý thông minh. Mẹ nói cho chú này điểm cao về xử lý tình huông!
Cuối cùng khi nghe bánh máy bay chạm đất, mới biết là mình sống///Hu hu... cũng sợ lắm chứ nhưng giả bộ cho mọi người xung quanh bình tĩnh đấy thôi. Bay lâu quá nên tai mình đâu thấy sợ luôn. May mà mấy trò kêu bò bò, oo, ngáp, nói chuyện, ăn kẹo cao su phát huy tác dụng...!
Bà nội và ba Kiệt ra đón. Mừng hết biết luôn. Về nhà rồi! Đúng như ước mơ về căn phòng của riêng hai đứa. Nhưng sao có chút nhơ nhớ ông bà ngoại và gia đình cậu PHương. Lúc nãy nói chuyện thấy nói Chi bị sốt rồi. Tội nghiệp nó ghê! Dù nhiều lúc thấy ghét nó vì nó luôn giành đồ chơi, giành ông bà, đành hanh chịu không nổi!
No comments:
Post a Comment