Cái tên của mình có vẻ không phổ biến cho lắm nên cô giáo ghi nhãn vở cho mấy cuốn tập vẽ và tô màu là "Trân Như". Ông ngoại từng đùa là "Chân Như voi" hồi mình bé mấy tháng nhưng mập thù lù. Giờ thì chân mình có chút tẻo nên cũng không còn đúng nữa!
Hỏi ba mẹ thì tất nhiên hai nhà nghiên cứu khoa học, triết học phương đông, nhân tướng học, tử vi học, etc học sẽ đi một con đường rất dài trước khi cập bến cho cái tên gọi của mình với ý nghĩa sâu xa trong phật giáo dịch sang tiếng Anh là "eternal truth" - chân lý vĩnh hằng. Nghe mới ghê gớm làm sao!
Chỉ đến ngày hôm nay khi ngồi trên lầu 3 của nhà sách Phương Nam, uống sinh tố, ngắm máy bay chuẩn bị đáp cánh và đọc sách (để ba mình thư giãn cho đỡ đau đầu - bác sĩ mẹ chuẩn đoán là thiếu ngủ nên bị căng thẳng thần kinh) thì mình tin rằng nó là định mệnh.
Mẹ hỏi là sao ghế con không ngồi mà hết leo lên chân mẹ rồi qua đó leo lên chân ba ngồi vậy Như? Mình có bệnh là thích ngồi lên chân, lên bụng của bà, mẹ, hay ba - vì nó êm ái và mềm mại hơn cả đệm nữa. Chị hai mình phán một câu có thể gọi là chân lý vĩnh hằng "Vì nó thích ngồi lên chân của người khác nên mới có tên Chân Như". Không ai bắt bẻ được chị hai nhé!
Có lẽ sau này cái show "Đuổi hình bắt chữ" còn thì sẽ cử chị hai đi thi. Sẽ đoạt giải không chừng!
No comments:
Post a Comment