Tối qua thứ 7 ba mẹ cho cả nhà đi vòng vòng quanh thành phố xem không khí trước Noel. Khu Diamond, Vincom, Tax thật là nhộn nhịp và vui mắt. Năm nay không gửi xe được ở thương xá Tax nên không chụp được cái hình nào ở đó. Đổi lại đi vòng vòng khắp Vincom chụp đủ tư thế luôn. Tiện thể khoe là mẹ mình làm ở Vincom đấy. Văn phòng mẹ mình làm việc mới chuyển được một tuần. Ăn bánh mì kẹp thịt bò và gà rán ở Parkson; rồi còn thêm uống nước trái cây. Mẹ nói Parkson có nhiều lựa chọn châu Á hơn, nhưng nói chung theo mẹ xung quanh Vincom thì chỗ nào thì cũng mắc thật là mắc luôn!
Thấy hai đứa mình vui, cả nhà vuitheo nhưng mà cũng không yên tâm hoàn toàn vì cả hai đứa đều đang ho cả. Mình uống thuốc lại được 3 ngày rồi. Như chưa uống thuốc nhưng tối nay chắc cả hai cũng đi thăm bác sĩ Lợi thôi.
Thứ 7 tuần trước là mình bị sốt và mệt mỏi quá chừng. Mình chả hiểu tại sao mà uống thuốc hạ sốt rồi mà vẫn còn 39 độ. Mất công mẹ lau nước nóng, và lo lắng đến nỗi bắt taxi đến phòng khám bác sĩ Diệp Khanh. Thở phào nhẹ nhõm khi kết luận là mình bị sốt siêu vi. Bà nội cũng tự nhiên bị xuống huyết áp mệt không thở được cùng lúc. Nhà rối như canh hẹ. Như bị mẹ nạt khóc quá trời vì nhõng nhẽo lức mình bị nóng. Suýt nữa tuần trước Như bị nhịn đói vì nhõng nhẽo.
Chủ nhật tuần trước: Mọi thứ đau ốm dường như đã ra đi. Chẳng ai mừng hơn mẹ mình. Thế nhưng thứ 5 tuần này lại bị đàm không thở được. Trời thì nóng nực khiến tâm trạng mình bất an vô cùng. May được mẹ ẵm qua bên kia bật máy lạnh lên. Mấy hôm nay mình vẫn còn bệnh, hơi lười biếng và lờ đờ!
Hôm qua bé Bảo về bên này chơi. Hôm thứ 6 nó cũng được đưa đi bác sĩ Lợi khám bệnh. Nó cũng ho và khóc quá trời. Nghe mẹ kể là cả chú Duy và thím Phương chẳng ai cho nó uống thuốc hôm thứ 6. Thím Phương ngưỡng mộ mẹ mình vì cho bé Bảo uống thuốc rất gọn gàng và chuyên nghiệp. Mẹ chỉ cười và nói, nhờ 2 chị em mình mà mẹ trở thành y tá bất đắc dĩ đấy. Mình thì khoảng 20 ngày vào Nhi Đồng 2 nằm mất mấy ngày (vì ọc sữa). Hết hơn 3 tháng thì cả mẹ với bà ngoại mới hết khóc! Như thì tuần đầu tiên vào Nhi Đồng 1 vì vàng da; hết tháng đầu tiên thì màng não mủ. Nói chung là tiền bạc và công sức của ba mẹ và bà nội với bà ngoại chả thế nào kể hết!
Lại uống thuốc, lại tốn tiền, và mẹ lại sợ sẽ lờn thuốc. Cái vòng luẩn quẩn bệnh tật, thuốc thang thật là chẳng thể nào tránh khỏi! Không ít thì nhiều.
Sunday, December 18, 2011
Friday, December 2, 2011
Be ngoan
Vẫn đang tự hỏi bản thân mình là sao tháng 11 cô lại cho mình một bông sen nhỉ? Đủ bốn bông hồng cho bốn tuần ngoan ngoãn mới được một bông sen đấy! Tự nhận xét là mình không ngoan mấy. Sáng thứ 2 nào cũng khóc nhè (điểm này thua Như!), nhưng có lẽ vì cô Liễu và cô Hằng yêu quý mình nên hơi thiên vị mình một chút!
Rất tiếc là Như chả được bông sen nào dù khách quan mà nói thì có vẻ mẹ cho Như đi học đỡ vất vả hơn là cho mình. Mới lại mấy cô lúc trước dạy mình cũng thường cho điểm tốt cho Như khi so sánh với mình. Giờ chắc phải cố gắng hơn mới được!
Mẹ hỏi mình khóc lóc hôm qua có bị cô giáo nhìn thấy không (mình đòi bà mua bộ đồ chơi xếp hình nhưng bà không có tiền, không mang tiền... mà hình như quan trọng hơn cả là bà không có định mua... vì bật mí một tí là mẹ đã quăng vô số đồ chơi của mình và Như vào thùng rác do 2 đứa mình bày bừa!) Mẹ nói cũng có lý, nhỡ cô giáo thấy mình không ngoan lấy lại bông sen thì sao....
Hôm qua cả 2 đứa tự nhiên thích ngủ với mẹ, và mẹ cũng tự nhiên mát tính đi bật xì - pô cho hai đứa mình nữa. Mát mẻ thích ghê. Sáng sớm thấy ba quăng 2 cái chăn cho ba mẹ con, còn ba nằm trên cái mền dưới đất. Trộm vía mà nói ba mình có tính nhường nhịn số một... cái gì tốt cũng dành cho cả nhà! Thường thì ba là người hay đắp chăn nhất vì có vẻ ...yếu... nhất nhà. Mẹ mình bật quạt khi ba mình đắp chăn là chuyện thường thấy nên chắc mẹ xúc động lắm khi biết ba chịu lạnh để nhường chăn cho mẹ và hai đứa mình...
Rất tiếc là Như chả được bông sen nào dù khách quan mà nói thì có vẻ mẹ cho Như đi học đỡ vất vả hơn là cho mình. Mới lại mấy cô lúc trước dạy mình cũng thường cho điểm tốt cho Như khi so sánh với mình. Giờ chắc phải cố gắng hơn mới được!
Mẹ hỏi mình khóc lóc hôm qua có bị cô giáo nhìn thấy không (mình đòi bà mua bộ đồ chơi xếp hình nhưng bà không có tiền, không mang tiền... mà hình như quan trọng hơn cả là bà không có định mua... vì bật mí một tí là mẹ đã quăng vô số đồ chơi của mình và Như vào thùng rác do 2 đứa mình bày bừa!) Mẹ nói cũng có lý, nhỡ cô giáo thấy mình không ngoan lấy lại bông sen thì sao....
Hôm qua cả 2 đứa tự nhiên thích ngủ với mẹ, và mẹ cũng tự nhiên mát tính đi bật xì - pô cho hai đứa mình nữa. Mát mẻ thích ghê. Sáng sớm thấy ba quăng 2 cái chăn cho ba mẹ con, còn ba nằm trên cái mền dưới đất. Trộm vía mà nói ba mình có tính nhường nhịn số một... cái gì tốt cũng dành cho cả nhà! Thường thì ba là người hay đắp chăn nhất vì có vẻ ...yếu... nhất nhà. Mẹ mình bật quạt khi ba mình đắp chăn là chuyện thường thấy nên chắc mẹ xúc động lắm khi biết ba chịu lạnh để nhường chăn cho mẹ và hai đứa mình...
Subscribe to:
Posts (Atom)