Wednesday, February 24, 2010

Ngay cuoi o choi voi ong ba ngoai




Chu thich: ME dan nham vao bai cu, chu thuc ra hom nay la ngay 1/3/2010 roi.
Nhanh lam ban oi, tham thoat the ma da sap het 12 ngay o choi voi ong ba ngoai roi. Dung luc e Nhu lam quen va than voi cau Phuong chut xiu la chi em minh da chuan bi phai chia tay ve Saigon roi.
Me moi ngung viet de an sang> sang nay ba ngoai luoc cho mot ro trung ga. Tha ho ma an luon.
gio me ban chuan bi sap do dac nen ko lam thu ky cho tui minh duoc lau. Noi chung hai dua minh cung co nhieu thu vui lam. Vui nhat la hat KARAOKE cua cau PHuong. Chieu qua con di choi cong vien cau ca va truot cau tuot nua. Cau PHuong co ghi lai may tam hinh cung nhu quay video vu hat ho cua 2 chi em minh. Vui lam nhe cac ban!
Toi thi minh ngu voi me va ba ngoai. Toi qua me noi minh gia bo lam me cho Nhu goi dau tay va so bung. Minh con vo dit cho Nhu ngu nua nhe. Ba ngoai voi me tha ho ma cuoi. The ma cung chi duoc mot luc roi Nhu nhao toi me om om hon hit lam nuoc bot vang tum lum.
Hai dua minh hat ho chan roi moi thuc su di ngu.



Chieu qua minh goi dien cho ba noi va ba. Ba noi la ko nho minh va Nhu nhung chac ko phai vi khi minh la `Nho chu` ba cuoi qua troi.
May bay bi tre nen den khoang 6 gio chieu nay minh voi me va Nhu moi bay. Bay toi cung vui nhung so ve nha muon qua mai me ko di lam duoc.

Tuesday, February 16, 2010

Tết con Hổ này chơi thật là vui!

Tết này ngày rộng tháng dài nên ba mẹ cho chúng mình đi chơi tùm lum nhé. Mẹ mình muốn kể chuyện này từ hôm mồng 1 tết mà đến giờ mới kể đấy. Chả là sáng 30 tết mẹ đi mua bánh mì làm đồ ăn sáng cho cả nhà, chờ đến 15 phút mà bánh mì chưa ra lò nên mẹ lẩm bẩm là giờ phải nói "đắt hàng như bánh mì sáng sớm" chứ ko phải đắt như tôm tươi nữa. Vì chị Hai còn ngủ khò nên sáng 30 mẹ cho mình ngồi trên ghế trước xe đi chợ. Nếu bạn thấy mình sẽ biết trông mình rất oách.
Mẹ về kể hoài có một bà nhiều tuổi gần bằng bà nội giúp mẹ mua bánh mì vì sợ mẹ và mình đứng lâu ngoài nắng. Mẹ mình nghĩ ấm lòng ghê vì trong cuộc sống thỉnh thoảng có một nốt nhạc vui và tràn đầy hy vọng như thế thì rất đáng sống!

Đấy là chuyện người lớn nên mình chỉ giúp mẹ ghi lại thôi. Giờ mới là chuyện quan trọng này. Là chuyện mình và chị Hai có em bé tên Thiên Đăng nhà chú Thy. Nó nhỏ xíu xiu mà biết nói chuyện lắm nhé. Hôm về Tết mồng 1 trông nó như trái chôm chôm vì ban mới phát. Thế mà đến mồng 2 trông nó "đẹp trai lại rồi" - theo lời mẹ mình nói. Mình và chị Hai cũng chẳng thèm ghen tị với nó làm gì dù mẹ mình ẵm nó nhiều ơi là nhiều mối ngày.

Nó sẽ phải kêu mình bằng chị ba. Nghe sướng cái lỗ tai lắm. Nhưng mình phải làm gì cho ra dáng chị ba nhỉ. Chị Hai ẵm nó trông giống mèo tha chuột thì làm sao mình ẵm nổi nó? THôi chắc ráng ăn nhiều cho mau lớn để ẵm và chở nó đi chơi vòng vòng.

Mình với c Hai cũng đi chúc Tết nhiều lắm nhé. Cả quê ông nội và bà nội nữa. Vui nhưng bà mình nói chuyện gì cũng thật là dài làm cả nhà về muộn đói meo bụng. Mình với c. Hai còn bị muỗi cắn nữa chứ! Hình đi chơi ắm mèo của mình và chị Hai là có một không hai nhé. Hôm nay còn đi du lịch sinh thái, trượt cỏ và câu cá sấu! Mẹ với thím Phương còn dám cưỡi cả đà điểu để chạy nữa nhé!



Mình để vài tấm hình lên cho mọi người ngắm chị em mình chơi. Cứ Tết thế này thì sướng thật, chẳng gì mà chị Hai đòi về nhà chú Thy khi lên thành phố hôm nay! Mình đã dỗ nín đi ba lên đánh đòn đó mà chị Hai ko chịu nghe, ba lên rầy 2 tiếng liền. CHị Hai có vẻ sợ ba lắm nên im. CHứ ko còn khóc thành sông thành suối mất!

Wednesday, February 3, 2010

Mẹ có thời gian cho chúng mình không nhỉ?

Đã sắp Tết rồi, mẹ nói công việc cũng đỡ hơn nhiều. Chắc có thời gian cho chúng mình đây. HÔm nay mẹ ở nhà vì sếp mẹ nói nếu giọng mẹ vẫn khàn như mấy hôm trước thì cứ nghỉ. Mà mẹ mình nghỉ gì đâu. CHiến đấu từ sáng đến giờ với mình cũng thấm mệt rồi. Để biết bà nội ở nhà cực hơn mẹ với ba đi làm nhiều.

Cô Thủy hôm nay có thời gian nên lau chùi nhà cửa sạch sẽ lắm. Mình được mặc đồ hơi đẹp đẹp một chút để tí nữa đến giờ đi đón chị Hai cùng với mẹ và bà nội. Nghe đồn trường học chị Hai nhiều bông hoa lắm - sắp đến Tết rồi. Phải đến coi xem sao.

Mới phơi đồ với cô THủy trên trần xong. Sao mà bị la hoài, đi chân đất chút thôi chứ sao nhỉ, sờ sờ mó mó để xem dép hay đất trên này có khác gì bên dưới không. Thế mà bị dọa là sẽ không được lên phơi đồ lần tới nữa. Nói phơi đồ mới nhớ, hôm trước mẹ cho cả 2 chị em lên - chị Hai mình biết cầm cây đưa mẹ để mẹ móc lên giàn sắt nữa. Mẹ mình vẫn thầm khâm phục ba mình cái giàn sắt phơi đồ. Phơi rất đã - được nhiều đồ, nhanh khô mà rất ngay hàng thẳng lối.

Tạm dừng 30 phút để đi đón chị Hai về. Mình đòi ngồi trên ghế trước mẹ bằng được. Lâu lâu mới được ngồi xe máy chứ đâu phải như chị Hai mỗi ngày đi đi về về. Trường chị Hai vui thật, bao nhiêu là con nít, và ba mẹ ông bà đến đón. Bông thì cũng đẹp nhưng mình thích nhìn người hơn. Nghe sáng nay mẹ nói chuyện với bà nội thì cô Uyên hàng xóm hỏi mẹ có cho mình sau Tết đi học ko? Bà nội tội nghiệp mình sợ mình non quá. Mẹ thì muốn cho mình đi trẻ cho độc lập. Mới lại hình như "cô hiệu trưởng sẽ về hưu năm tới, đi lại tạo mối quan hệ mất công lắm" - đó là nghe mẹ mình nói. Không biết số phận mình sẽ được định đoạt thế nào! Mình cũng chẳng quan tâm lắm.

Cô giáo chị Hai hỏi mình là ai, tên gì - vì bà đưa mình vào lớp đón chị. Chị Hai mình kỳ cục thật - chẳng thèm giới thiệu gì cả. Chẳng hiểu cô giáo khen chị Hai xinh hơn mình chỗ nào chứ nhìn hình 2 đứa mình lúc sinh ra giống y chang. CHị Hai còn chỉ vào mấy tấm hình cũ của chị ấy nói là 'em Như mà". Mà lớp chị Hai có 2 bạn tên giống nhau nên giờ cái tên chị Hai dài thoòng - Hoàng Cẩm Tú. Mình có hơi đầu gấu hơn chút thôi, giành mẹ nhiều hơn chút thôi, chứ đâu có cứng đầu bướng bỉnh gì đâu!

Mình thỉnh thoảng thấy hứng lắm -- hát liên khúc liền tù tì mấy bài luôn, cả nhà được một phen ngạc nhiên - vì hình như mình lên giọng cao lắm! Chị Hai thì chẳng bù cho mình, hát hò ít, chẳng chịu tập thể dục nữa - bị thầy cô phê bình. Mẹ đang tìm cái đĩa hay cuốn truyện nào đó nói về tập thể dục để giúp chị Hai tiến bộ. Mà kiểm mãi vẫn chưa ra. Bảo bối này chắc quý hiếm lắm.

Cách đây hai hôm mình trượt cầu thang bằng cái đầu - lộn vòng vòng vì bước hụt. Mình bị la quá trời. CÔ Thủy lo quá ẵm mình đi vòng vòng. Bà nội thấy có vẻ không hài lòng. Từ hôm đó đến giờ mỗi lần đi cầu thang mình đều bị nhắc là bám tường và bám tay vịn. Chắc phải vậy thôi vì đi bằng chân dù sao cũng dễ dàng và đỡ sợ hơn đi bằng đầu!

Hình của 2 chị em mình lâu lắm rồi không được load lên. Mẹ phải làm nhiệm vụ đi nhé!