Sunday, December 20, 2009
Mẹ của chúng mình chăm chỉ quá!
Hồi này mẹ bận bịu nhiều việc nên chẳng có thời gian làm thư ký cho tụi mình dù có rất nhiều chuyện đáng để kể, ví dụ như chuyện Như theo mẹ đi chơi cuối tuần ở Mũi Né, hoặc là chuyện rất thường ngày như việc cả nhà đi siêu thị sáng hôm qua chẳng hạn.
Và mẹ hay cáu gắt nữa. Chắc tại công việc căng thẳng quá!
Hôm nay mình và Như bị la quá trời - vì nhõng nhẽo vào giờ ngủ trưa. Bình thường mẹ về phe mình nhưng hôm nay thì khác. Mẹ dỗi không thèm nói chuyện và làm lành dù mình khóc lóc ầm ĩ. Ba cũng chẳng dỗ, chỉ không la mình thôi. Sao hôm nay xấu trời thế nhỉ. Sáng mình sợ con chó hàng xóm bắt ba ẵm tí thôi cũng bị la cho khóc. Giờ buổi trưa lại bị khóc lần nữa. Tối nay về phải mách bà mới được.
Chắc chỉ có bà nội thương mình nhất nhà thôi vì bà chẳng bao giờ la dù nhiều lúc mình thấy mình hư lắm. Tính mình chẳng biết giống ai nữa nhưng mình muốn gì là phải có bằng được. Mẹ nói đây là phẩm chất cần thiết để làm giàu. Không biết sau này mình có làm giàu được không nhỉ?
Mình uống thuốc bác Lợi được 1 tuần rồi. Chẳng hiều sao tự nhiên bị viêm họng mũi. Chắc hai tháng rồi bác sĩ nhớ mình nên mình phải ghé chơi thôi. Như cũng bị uống thuốc dù không viêm họng - là vì nó bị muỗi hay kiến cắn vào mặt nhiễm trùng. Hôm nay mặt nó vẫn chưa lành vì vết đau đóng vảy cái là nó lại cạy ra làm chảy máu - vì ngứa mà.
Mình cũng chẳng còn đầu óc đâu để viết nhật ký nữa, mọi thứ đến hôm nay nguội mất rồi! Bao giờ có tin tức nóng hổi gì sẽ cho cả nhà biết nhé!
===
P/S hình mẹ tìm thấy hình đi mũi né từ folder ở cơ quan.
Chú thích là có cô Carol, cô Dung (làm cùng Apollo mẹ hồi xưa) và cô An (người ẵm mình) làm chung đội với mẹ một thời gian ở chỗ hiện tại
Hợp bối cảnh nên post lên ngày 23/1/2021.
Comments của Như: chà từ xưa mặt mình đã cau có rồi!
\
Tuesday, November 10, 2009
Hình chụp Đà Nẵng này!
Sau bao nhiêu lần tự hứa với bản thân, cuối cùng mẹ đã chép được một đống hình để đi rửa ngày hôm nay. Hình đi chơi Đà Nẵng một tháng trước của cả nhà!
Mình còn nhớ rất rõ cảm giác đi máy bay nhé. Máy bay nó bay như con chim vậy mà không cần vẫy cả cánh nữa. Chị Hai ngồi với ba và ngủ khò còn mình không thể nào ngủ được vì đi máy bay thích quá. Mình nhảy loi choi giữa mẹ và bà nội. Có lúc tự nhiên thấy sợ sợ thế nào mà mình khóc toáng lên. May bà ba mang theo vỉ kẹo C chứ không thì mình còn khóc dài dài.
Mọi người sẽ hỏi, kẹo C và khóc thì có quan hệ gì nhỉ? Mình không biết khoa học nói mối quan hệ này là gì. Nhưng mình biết chắc mình giống mẹ mình lắm - hay quên nên có kẹo là mình quên mình đang sợ ngay.
Chơi vui thật là vui vì cả ông bà ngoại và bà nội đi với gia đình mình nữa. Mẹ đến giờ vẫn nói là ba chọn thời điểm đi chơi thật là lý tưởng. Vài tuần trước đó mưa rầm rĩ không có gì chơi được ngoài Đà Nẵng, vài tuần sau khi cả nhà mình về thì bão và đến tận giờ thời tiết ở Đà Nẵng vẫn còn xấu. Mình và chị Hai được ngồi ô tô, taxi đi Huế, Hội An nữa. Có chụp rất nhiều hình nhưng tiếc là 2 ngày cuối chị Hai bị nóng đầu nên cả nhà mình đi đâu cũng mau mau chóng chóng để về khách sạn cho chị Hai nghỉ.
Nếu ba mẹ làm ra tiền để có thể đi chơi cả nhà thế này thì vui lắm nhỉ?
Mình còn nhớ rất rõ cảm giác đi máy bay nhé. Máy bay nó bay như con chim vậy mà không cần vẫy cả cánh nữa. Chị Hai ngồi với ba và ngủ khò còn mình không thể nào ngủ được vì đi máy bay thích quá. Mình nhảy loi choi giữa mẹ và bà nội. Có lúc tự nhiên thấy sợ sợ thế nào mà mình khóc toáng lên. May bà ba mang theo vỉ kẹo C chứ không thì mình còn khóc dài dài.
Mọi người sẽ hỏi, kẹo C và khóc thì có quan hệ gì nhỉ? Mình không biết khoa học nói mối quan hệ này là gì. Nhưng mình biết chắc mình giống mẹ mình lắm - hay quên nên có kẹo là mình quên mình đang sợ ngay.
Chơi vui thật là vui vì cả ông bà ngoại và bà nội đi với gia đình mình nữa. Mẹ đến giờ vẫn nói là ba chọn thời điểm đi chơi thật là lý tưởng. Vài tuần trước đó mưa rầm rĩ không có gì chơi được ngoài Đà Nẵng, vài tuần sau khi cả nhà mình về thì bão và đến tận giờ thời tiết ở Đà Nẵng vẫn còn xấu. Mình và chị Hai được ngồi ô tô, taxi đi Huế, Hội An nữa. Có chụp rất nhiều hình nhưng tiếc là 2 ngày cuối chị Hai bị nóng đầu nên cả nhà mình đi đâu cũng mau mau chóng chóng để về khách sạn cho chị Hai nghỉ.
Nếu ba mẹ làm ra tiền để có thể đi chơi cả nhà thế này thì vui lắm nhỉ?
Friday, November 6, 2009
Thang 11 - Mot thang roi me minh luoi qua!
Den mot thang roi hom nay me moi co thoi gian viet cho minh va Nhu. Me luoi qua di thoi.
Khong biet ba minh sao chu co ve chi em minh khong thich viec di som ve khuya cua me. Dam me la gi nhi? Me minh khong ham kiem tien nhung cai duoc goi la dam me dan than thu suc lam cho loi song cua ca nha minh deu roi tung.
Me di hop thu 7, chu nhat, buoi toi. Minh voi Nhu o nha voi ba cung on thoi. Nhung du sao co me o nha cung vui hon rat nhieu. Me thuc khuya go go may tinh hoai. Nhu no thinh ngu lam. Me vua sang phong ba bat may tinh len la the nao Nhu cung dung cua phong ben nay keu me ve ngu voi no bang duoc moi thoi. Dung la con nit. Minh lon roi, minh ngu chi can om con ca va tho chan vao cai ruot goi la on roi.
Minh di nha tre moi duoc 3 ngay tinh den ngay hom nay. Vui thi co vui that nhung minh van thich o nha voi Nhu hon. MInh di so Nhu o nha mot minh no buon.
Nha tre nay rong hon, co cau tuot, co san choi tap the duc. Nhung hinh nhu co giao khong than thien voi minh lam t hi phai. HO m nay minh den thay cac ban dang ta p the duc. Co noi Cam Tu tap the duc di nhung minh lam lo. Xem co tuc qua duoi minh ve nha thi hay biet may.
Hai chi em minh hoi nay deu biet dien roi. Sang som Nhu dua minh di hoc cung mac vay dam nua. No ngoi phia truoc ngo nghieng ra ve lam. Dau biet minh lon roi minh ngoi sau voi ba thoi, cho no ngoi dang truoc day!
Sao tu nhien quen het nhung thu dinh ke roi nhi?
Thoi nhe. Cho me di an toi voi co Carol va may nguoi ban. Lau qua roi cung phai tao co hoi cho me minh giao luu voi ban be chu. Ba minh hom nay tu nguyen ve nha trong minh va Nhu day!
Hen lan toi viet dai that la dai nhe!
Khong biet ba minh sao chu co ve chi em minh khong thich viec di som ve khuya cua me. Dam me la gi nhi? Me minh khong ham kiem tien nhung cai duoc goi la dam me dan than thu suc lam cho loi song cua ca nha minh deu roi tung.
Me di hop thu 7, chu nhat, buoi toi. Minh voi Nhu o nha voi ba cung on thoi. Nhung du sao co me o nha cung vui hon rat nhieu. Me thuc khuya go go may tinh hoai. Nhu no thinh ngu lam. Me vua sang phong ba bat may tinh len la the nao Nhu cung dung cua phong ben nay keu me ve ngu voi no bang duoc moi thoi. Dung la con nit. Minh lon roi, minh ngu chi can om con ca va tho chan vao cai ruot goi la on roi.
Minh di nha tre moi duoc 3 ngay tinh den ngay hom nay. Vui thi co vui that nhung minh van thich o nha voi Nhu hon. MInh di so Nhu o nha mot minh no buon.
Nha tre nay rong hon, co cau tuot, co san choi tap the duc. Nhung hinh nhu co giao khong than thien voi minh lam t hi phai. HO m nay minh den thay cac ban dang ta p the duc. Co noi Cam Tu tap the duc di nhung minh lam lo. Xem co tuc qua duoi minh ve nha thi hay biet may.
Hai chi em minh hoi nay deu biet dien roi. Sang som Nhu dua minh di hoc cung mac vay dam nua. No ngoi phia truoc ngo nghieng ra ve lam. Dau biet minh lon roi minh ngoi sau voi ba thoi, cho no ngoi dang truoc day!
Sao tu nhien quen het nhung thu dinh ke roi nhi?
Thoi nhe. Cho me di an toi voi co Carol va may nguoi ban. Lau qua roi cung phai tao co hoi cho me minh giao luu voi ban be chu. Ba minh hom nay tu nguyen ve nha trong minh va Nhu day!
Hen lan toi viet dai that la dai nhe!
Saturday, October 3, 2009
Tháng mười!
Cả tháng rồi mẹ nói là mẹ bận rộn quá nên chẳng thể nào viết cho chị em mình được. Cũng thông cảm cho mẹ một phần vì thấy mẹ nhiều hôm về khuya lắm và thứ 7, CN cũng đi nữa. Thấy mẹ hứa với ba và bà nội là 1 tháng nữa thôi thì mọi thứ sẽ đâu vào đấy. Hy vọng đến lúc đó gia đình mình sẽ trở về nếp sống bình thường.
T7 tuần trước và thứ 4 tuần này mình và Như được đi chơi trông trăng nhé. Đi ô tô vui thật là vui. Có bao nhiêu bạn và các anh chị. Giống như công viên nhưng lại có thêm cả sân khấu để biểu diễn ca nhạc nữa. Mình muốn lên hát lắm nhưng vẫn thấy chưa đủ tự tin nên chỉ mon men ở cạnh sân khấu thôi. Nhiều bạn dũng cảm cầm micro hát lắm nhé!
Mình ở nhà chơi với như đã hơn 1 tháng rồi. Vụ học hành ở trường công theo mẹ thì nó là tiểu thuyết chương hồi nhiều tập. Mấy lần mình được thông báo đi học rồi lại vì một lý do khách quan nào đó mà bị hoãn lại. Ba thì ít lòng tin hơn mẹ nên luôn nói là mẹ bị lừa rồi.
Tiện thể nói đến ba, hôm nay ba ăn tiệc gì mà về khuya thật là khuya. Bà nội không ngủ được sang gọi mẹ hỏi xem ba có nhắn tin gì về không. Mẹ gọi 2 lần mới gặp lúc gần 1 giờ đêm nên giận lắm nhé. Nhưng mẹ ko nói ra đâu. Chắc là sẽ để dần dần mới xử đấy!
Mẹ mình chắc đi làm nhiều rồi nên biết kìm chế. Chứ như trước đây khi sống với bà ngoại thì chắc đêm nay là một đêm đáng nhớ của ba rồi. Mẹ bực mình và có nghi ngờ nhiều thứ không hay ho xảy ra. Không biết ba mình có đủ nhạy cảm để hiểu không nhỉ?
Thôi đấy là chuyện người lớn. CHuyện con nít của mình và Như có nhiều thứ đáng để kể hơn nhỉ. Khuya quá là khuya rồi mà mai mẹ phải đi công chuyện cả ngày nên để mẹ đi ngủ đi thôi. Lúc khác viết tiếp cho mình và Như nhé!
T7 tuần trước và thứ 4 tuần này mình và Như được đi chơi trông trăng nhé. Đi ô tô vui thật là vui. Có bao nhiêu bạn và các anh chị. Giống như công viên nhưng lại có thêm cả sân khấu để biểu diễn ca nhạc nữa. Mình muốn lên hát lắm nhưng vẫn thấy chưa đủ tự tin nên chỉ mon men ở cạnh sân khấu thôi. Nhiều bạn dũng cảm cầm micro hát lắm nhé!
Mình ở nhà chơi với như đã hơn 1 tháng rồi. Vụ học hành ở trường công theo mẹ thì nó là tiểu thuyết chương hồi nhiều tập. Mấy lần mình được thông báo đi học rồi lại vì một lý do khách quan nào đó mà bị hoãn lại. Ba thì ít lòng tin hơn mẹ nên luôn nói là mẹ bị lừa rồi.
Tiện thể nói đến ba, hôm nay ba ăn tiệc gì mà về khuya thật là khuya. Bà nội không ngủ được sang gọi mẹ hỏi xem ba có nhắn tin gì về không. Mẹ gọi 2 lần mới gặp lúc gần 1 giờ đêm nên giận lắm nhé. Nhưng mẹ ko nói ra đâu. Chắc là sẽ để dần dần mới xử đấy!
Mẹ mình chắc đi làm nhiều rồi nên biết kìm chế. Chứ như trước đây khi sống với bà ngoại thì chắc đêm nay là một đêm đáng nhớ của ba rồi. Mẹ bực mình và có nghi ngờ nhiều thứ không hay ho xảy ra. Không biết ba mình có đủ nhạy cảm để hiểu không nhỉ?
Thôi đấy là chuyện người lớn. CHuyện con nít của mình và Như có nhiều thứ đáng để kể hơn nhỉ. Khuya quá là khuya rồi mà mai mẹ phải đi công chuyện cả ngày nên để mẹ đi ngủ đi thôi. Lúc khác viết tiếp cho mình và Như nhé!
Friday, September 4, 2009
Hậu đậu!
Ai hỏi mẹ mình ngày hôm qua 3/9 mẹ có gì đặc biệt so với mọi ngày. Mẹ sẽ trả lời ngày hôm qua là ngày mẹ thấy đúng bản chất của mình: hậu đậu! Mẹ mình tính vốn rất đoảng rồi mà hôm qua không biết có phải vì sn ba căng thẳng thêm nữa hay không mà làm mọi việc hỏng be hỏng bét từ đầu canh mấy đến tận cuối canh mấy hôm sau.
Bắt đầu là việc đi chợ buổi sáng. Mẹ mình vốn thích shopping nên shop hoài đến nỗi hết cả tiền mua đồ ăn sáng cho bà nội. Khổ nỗi bà nội ăn chay hôm qua nên khó kiếm được chỗ bán đồ chay gần nhà. Mà nghĩ hết mọi cách mẹ cũng đành bó tay! Bà nội không được vui lắm vì mẹ mình mua đủ thứ linh tinh lang tang, mua cả bông để chưng nữa - mà lại không mua đồ ăn sáng cho bà! Mẹ mình có cảm giác tội lỗi, cảm giác có những quyết định ngốc nghếch từ sáng sớm lúc đi chợ này.
Sau đó là một ngày đi làm bình thường. Chẳng có gì đáng nói nếu từ tối qua mẹ không gọi điện, ra tiệm Internet để kiếm vài hoạt động đặc biệt gì đó cho ngày hôm nay - sn ba mình để nó có gì đặc biệt (mà hôm qua đường Internet bị chết). Mất cả buổi sáng search nhà hàng quán ăn, hỏi han người này người kia. Cuối cùng gọi điện bà nội nói đau đầu. Thế là quyết định thôi, về nhà trông con. Mất toi bao công sức nghĩ ra cái việc làm sao cho mấy sự kiện kế tiếp nhau trong vòng bí mật, bất ngờ! Mất toi việc năn nỉ chú Duy, thím Phương sang trông nhà hộ. Về nhà, bà nội nói bình thường, đỡ hơn nhiều rồi! A lê, một quyết định sáng suốt thứ hai trong ngày.
QUyết định thứ 3 là mua bánh kem. Ngày hôm qua không phải là ngày tốt với mẹ mình thì phải. Bánh kem bị mấy cô chú chen lấn đi đường đụng qua đụng lại đứt cả dây buộc. Rồi bị up side down khi mẹ dừng lại mua hoa. Kết quả là cái bánh kem vô cùng dễ thương của Tout Le Jous như một cục bột nát!
Mình là trẻ con nên không rành lắm, nhưng mẹ cũng như những phụ nữ khác luôn trách mấy người thuộc "phái mạnh" là vô tâm. Mình chẳng biết có vô tâm không nhưng khi mẹ xách cái bánh kem, khệ nệ ôm một lẵng hoa về, ba chẳng có gì như vẻ mừng rỡ - hình như niềm vui của ba đổ dồn vào buổi chơi cầu lông tối qua rồi. Mẹ ngờ rằng ba còn hơn là vui sướng khi nghe mẹ gọi điện nói về thẳng nhà mà không ghé cơ quan mẹ đi "có việc" cùng với mẹ vì bà nội nói không khỏe. Mẹ cũng đã từng nói vui rằng ba nên thêm cầu lông vào danh sách 3 thứ khác mà một người đàn ông nên lấy làm vợ "truyền hình cáp HBO, máy tính nối Internet, ĐIện thoại cầm tay". Quả thực mẹ mình nói nhiều lúc mẹ mình thấy có phước dễ sợ là đứng xếp hàng sau mấy thứ vô tri vô giác ấy đấy@
Chuyện chưa dừng lại ở đó. MẸ quyết định không ăn tối vì để chờ ba về để xào lươn ăn cùng. Hơn nữa có lẽ mẹ cũng chẳng có thời gian để ăn tối - Hai đứa mình đi khám bác sĩ Lợi tối hôm qua chờ dài cả cổ vì có quá nhiều các đồng chí bện nhân. Về nhà đã 8.30 mấy phút rồi. Hoặc là chán vì ngày hôm nay mọi thứ như trêu ngươi sao đó mà mẹ mình chẳng muốn ăn, chẳng muốn cả nấu. Chị em mình sao đó cũng quậy phá đến tận 10.30 tối sau vụ uống sữa, uống thuốc, thay đồ. Như ngủ lâu rồi mà mình thấy khó ngủ quá nên hành mẹ thêm một lúc nữa mới thôi.
Mẹ ngủ quên! Chừng 1pm thấy phòng bên sáng đèn qua tính hỏi chuyện ba xem sao vì hình như có vẻ ba dỗi nói mẹ là "mới ăn cơm xong". Chưa kịp nói câu nào thì đã nghe Như ho rồi kiếm mẹ. Hay thật, thế là kết thúc một ngày "dễ thương" đến tuyệt vời của mẹ mình. Mẹ càng tin chắc rằng hình như mẹ càng cố gắng thì mọi thứ càng tệ hơn!
Tuy nhiên mẹ mình giờ khác lúc còn con gái lắm rồi. Có lẽ chẳng có gì khiến mẹ giận lâu được. Vì không có thời gian, vì có nhiều chuyện khác quan trọng hơn cần phải làm, vì có hai đứa mình là ưu tiên hạng nhất - chứ chưa chắc đã phải là ba nhé, vì mẹ lạc quan theo kiểu AQ, hay vì mẹ đọc chuyện và diễn đàn "Khi lấy chàng..." và thấy mẹ may mắn hơn rất nhiều phụ nữ khác, vì mẹ an phận hơn... hay là vì mẹ chiêm nghiệm và biết nghĩ đến những điều người khác đã làm cho mình hơn là KHÔNG làm cho mình.
Túm lại là ngày hôm qua đã đi qua rồi. Cho mẹ mình chút thời gian để tiếp tục vụ chuẩn bị làm cho ba mắt tròn mắt dẹt nhé. Mẹ mình cũng cứng đầu, chẳng dễ dàng để vụ đầu tư công sức này xuống sông xuống biển đâu.
Hai đứa mình sao ư? Hai con vịt trời của cả nhà vẫn đang là bệnh nhân của bác Lợi - chúng mình ho và hắt xì quá đi thôi. Vẫn thương nhau lắm cắn nhau đau nên hòa bình rồi chiến tranh liên tiếp diễn ra trong ngày. Vẫn làm mẹ mình la inh ỏi mỗi khi đêm đến cần đi ngủ. Tuy nhiên chúng mình mới giúp mẹ cho nhau uống thuốc nhé. Mẹ khỏi cần đút cho từng đứa vì NHư đút thuốc cho mình, còn mình đổ thuốc vào miệng cho Như. Cả nhà khen chúng mình là giỏi lắm, giống người lớn lắm đấy! Còn mẹ mình thì chắc cũng nên hài lòng với chiêu này vì nếu không dụ 2 đứa mình thế này, chắc gì chúng mình đã thèm uống thuốc. Vì nó đắng nghét à, của Như ngọt hơn, nhưng dù sao nó cũng là thuốc!
Ukie. HÔm nay Internet đã vào được rồi. Thế nên mẹ mình mới ngồi gõ gõ được vài chữ vào đây đấy. Tạm biệt mọi người nhé. Có gì đáng nhớ mình sẽ nhờ mẹ làm thư ký dùm mình để cập nhật trang blog của 2 chị em!
Bắt đầu là việc đi chợ buổi sáng. Mẹ mình vốn thích shopping nên shop hoài đến nỗi hết cả tiền mua đồ ăn sáng cho bà nội. Khổ nỗi bà nội ăn chay hôm qua nên khó kiếm được chỗ bán đồ chay gần nhà. Mà nghĩ hết mọi cách mẹ cũng đành bó tay! Bà nội không được vui lắm vì mẹ mình mua đủ thứ linh tinh lang tang, mua cả bông để chưng nữa - mà lại không mua đồ ăn sáng cho bà! Mẹ mình có cảm giác tội lỗi, cảm giác có những quyết định ngốc nghếch từ sáng sớm lúc đi chợ này.
Sau đó là một ngày đi làm bình thường. Chẳng có gì đáng nói nếu từ tối qua mẹ không gọi điện, ra tiệm Internet để kiếm vài hoạt động đặc biệt gì đó cho ngày hôm nay - sn ba mình để nó có gì đặc biệt (mà hôm qua đường Internet bị chết). Mất cả buổi sáng search nhà hàng quán ăn, hỏi han người này người kia. Cuối cùng gọi điện bà nội nói đau đầu. Thế là quyết định thôi, về nhà trông con. Mất toi bao công sức nghĩ ra cái việc làm sao cho mấy sự kiện kế tiếp nhau trong vòng bí mật, bất ngờ! Mất toi việc năn nỉ chú Duy, thím Phương sang trông nhà hộ. Về nhà, bà nội nói bình thường, đỡ hơn nhiều rồi! A lê, một quyết định sáng suốt thứ hai trong ngày.
QUyết định thứ 3 là mua bánh kem. Ngày hôm qua không phải là ngày tốt với mẹ mình thì phải. Bánh kem bị mấy cô chú chen lấn đi đường đụng qua đụng lại đứt cả dây buộc. Rồi bị up side down khi mẹ dừng lại mua hoa. Kết quả là cái bánh kem vô cùng dễ thương của Tout Le Jous như một cục bột nát!
Mình là trẻ con nên không rành lắm, nhưng mẹ cũng như những phụ nữ khác luôn trách mấy người thuộc "phái mạnh" là vô tâm. Mình chẳng biết có vô tâm không nhưng khi mẹ xách cái bánh kem, khệ nệ ôm một lẵng hoa về, ba chẳng có gì như vẻ mừng rỡ - hình như niềm vui của ba đổ dồn vào buổi chơi cầu lông tối qua rồi. Mẹ ngờ rằng ba còn hơn là vui sướng khi nghe mẹ gọi điện nói về thẳng nhà mà không ghé cơ quan mẹ đi "có việc" cùng với mẹ vì bà nội nói không khỏe. Mẹ cũng đã từng nói vui rằng ba nên thêm cầu lông vào danh sách 3 thứ khác mà một người đàn ông nên lấy làm vợ "truyền hình cáp HBO, máy tính nối Internet, ĐIện thoại cầm tay". Quả thực mẹ mình nói nhiều lúc mẹ mình thấy có phước dễ sợ là đứng xếp hàng sau mấy thứ vô tri vô giác ấy đấy@
Chuyện chưa dừng lại ở đó. MẸ quyết định không ăn tối vì để chờ ba về để xào lươn ăn cùng. Hơn nữa có lẽ mẹ cũng chẳng có thời gian để ăn tối - Hai đứa mình đi khám bác sĩ Lợi tối hôm qua chờ dài cả cổ vì có quá nhiều các đồng chí bện nhân. Về nhà đã 8.30 mấy phút rồi. Hoặc là chán vì ngày hôm nay mọi thứ như trêu ngươi sao đó mà mẹ mình chẳng muốn ăn, chẳng muốn cả nấu. Chị em mình sao đó cũng quậy phá đến tận 10.30 tối sau vụ uống sữa, uống thuốc, thay đồ. Như ngủ lâu rồi mà mình thấy khó ngủ quá nên hành mẹ thêm một lúc nữa mới thôi.
Mẹ ngủ quên! Chừng 1pm thấy phòng bên sáng đèn qua tính hỏi chuyện ba xem sao vì hình như có vẻ ba dỗi nói mẹ là "mới ăn cơm xong". Chưa kịp nói câu nào thì đã nghe Như ho rồi kiếm mẹ. Hay thật, thế là kết thúc một ngày "dễ thương" đến tuyệt vời của mẹ mình. Mẹ càng tin chắc rằng hình như mẹ càng cố gắng thì mọi thứ càng tệ hơn!
Tuy nhiên mẹ mình giờ khác lúc còn con gái lắm rồi. Có lẽ chẳng có gì khiến mẹ giận lâu được. Vì không có thời gian, vì có nhiều chuyện khác quan trọng hơn cần phải làm, vì có hai đứa mình là ưu tiên hạng nhất - chứ chưa chắc đã phải là ba nhé, vì mẹ lạc quan theo kiểu AQ, hay vì mẹ đọc chuyện và diễn đàn "Khi lấy chàng..." và thấy mẹ may mắn hơn rất nhiều phụ nữ khác, vì mẹ an phận hơn... hay là vì mẹ chiêm nghiệm và biết nghĩ đến những điều người khác đã làm cho mình hơn là KHÔNG làm cho mình.
Túm lại là ngày hôm qua đã đi qua rồi. Cho mẹ mình chút thời gian để tiếp tục vụ chuẩn bị làm cho ba mắt tròn mắt dẹt nhé. Mẹ mình cũng cứng đầu, chẳng dễ dàng để vụ đầu tư công sức này xuống sông xuống biển đâu.
Hai đứa mình sao ư? Hai con vịt trời của cả nhà vẫn đang là bệnh nhân của bác Lợi - chúng mình ho và hắt xì quá đi thôi. Vẫn thương nhau lắm cắn nhau đau nên hòa bình rồi chiến tranh liên tiếp diễn ra trong ngày. Vẫn làm mẹ mình la inh ỏi mỗi khi đêm đến cần đi ngủ. Tuy nhiên chúng mình mới giúp mẹ cho nhau uống thuốc nhé. Mẹ khỏi cần đút cho từng đứa vì NHư đút thuốc cho mình, còn mình đổ thuốc vào miệng cho Như. Cả nhà khen chúng mình là giỏi lắm, giống người lớn lắm đấy! Còn mẹ mình thì chắc cũng nên hài lòng với chiêu này vì nếu không dụ 2 đứa mình thế này, chắc gì chúng mình đã thèm uống thuốc. Vì nó đắng nghét à, của Như ngọt hơn, nhưng dù sao nó cũng là thuốc!
Ukie. HÔm nay Internet đã vào được rồi. Thế nên mẹ mình mới ngồi gõ gõ được vài chữ vào đây đấy. Tạm biệt mọi người nhé. Có gì đáng nhớ mình sẽ nhờ mẹ làm thư ký dùm mình để cập nhật trang blog của 2 chị em!
Sunday, August 30, 2009
Ba đi công tác về rồi
Sáng sớm còn đang lơ mơ nửa thức nửa ngủ thì nghe mẹ thì thầm - dậy thôi ba về! Ba về thật hả - mẹ mới thông báo với bà nội là tối thứ 2 tuần tới ba mới về vì không có vé máy bay mà. He he... thì ra ba bắt xe đò từ đêm. Mình muốn ôm hôn, nói mình nhớ ba nhưng thấy ba chẳng sẵn sàng hôn trả mình như mẹ nên mình thôi. Ba mình hình như thuộc túyp người không thích bộc lộ tình cảm thì phải. Thì thôi vậy. Nhưng dù sao mình cũng rất vui khi có ba về! Như cũng thế thì phải vì nó kêu tướng lên "Ba, ba, ba ba". Bây giờ nó nói nhiều hơn cả mình nữa.
Hôm nay trời mưa mấy lần liền. Thời tiết thay đổi nên mình bị sổ mũi và ho nữa rồi. Tệ thật vì dù mình thích đến thăm bác Lợi để lấy kẹo ăn, mình có thể sẽ chẳng được đi học nếu bị bệnh. Tự nhiên đến 1 tuần nay mình thích đi học lắm nhé. Hôm nay cũng xin ba mẹ cho đi học nữa (hôm nay là chủ nhật đấy)! Chả là trường mình có đồng phục mới: áo trắng xanh, quần xanh trắng lại có bông hoa mai màu vàng trước ngực nữa. Trông oách lắm! NÊn không chỉ có mình mà nhiều bạn khác cũng thích đi học.
Nghe mẹ bàn với ba là đầu tháng tới sẽ cho mình sang học trường công - nghe đồn thì có vẻ rộng rãi thoáng mát hơn, có nhiều đồ chơi hơn. Hình như mẹ nói vụ xin xỏ này cũng kỳ công lắm thì phải. Không biết ở đó có áo quần trắng xanh cho mình mặc không nhỉ?
Em Như mình hồi này ra dáng người lớn lắm nhé. Mình trích nguyên văn những gì mẹ kể cho bà nội và ba nghe này
Mẹ: Như lấy khăn lau miệng đi, giỏi lắm lau hết sữa dính rồi...Ê Như, sao lấy khăn lau đít thế hả? Ẹ quá!
Như: Che mà!
Hehehehe, vì Như bị mẹ tụt quần xi tè sau khi bú mà chưa kịp mặc quần lại nên nó lấy khăn sữa để che cho khỏi xấu đấy! Chẳng bù cho mẹ, nghe mẹ kể khi mẹ học lớp 2, lớp 3 gì đấy còn dám tắm truồng ở giếng nước của công ty nữa cơ!
Chiều nay hai chị em mình được đi chơi xe máy nhé. Đi cầu tuột rồi siêu thị nữa. Trời xấu quá nên ba mẹ chỉ cho mình và Như đi ra siêu thị gần nhà thôi. Mẹ la dơ ơi là dơ không cho mình và Như chơi. Như bị mẹ cắp nách vào chỗ bán quần áo, để mua cho mình 2 cái xì líp vì mấy tuần nay mình thích mượn xì líp của NHư để mặc váy. Từ mai sẽ không thèm mượn nữa đâu.
Đi siêu thị cũng chẳng có gì hay ho. Vì trời mưa nên ba cho mình vào siêu thị tránh. Ba đi mỏi cẳng mua được 1 hộp nước trái cây, một hộp sữa đậu nành và vài thứ linh tinh khác. Mẹ mình giống như nhà tiên tri cho rằng sớm hay muộn thì siêu thị này cũng có khả năng bị đóng cửa vì lỗ nặng! Để coi tài làm thày bói của mẹ mình nhé!
Giờ hai chị em mình khò rồi! Hẹn mọi người lúc khác tiếp tục nhé!
Hôm nay trời mưa mấy lần liền. Thời tiết thay đổi nên mình bị sổ mũi và ho nữa rồi. Tệ thật vì dù mình thích đến thăm bác Lợi để lấy kẹo ăn, mình có thể sẽ chẳng được đi học nếu bị bệnh. Tự nhiên đến 1 tuần nay mình thích đi học lắm nhé. Hôm nay cũng xin ba mẹ cho đi học nữa (hôm nay là chủ nhật đấy)! Chả là trường mình có đồng phục mới: áo trắng xanh, quần xanh trắng lại có bông hoa mai màu vàng trước ngực nữa. Trông oách lắm! NÊn không chỉ có mình mà nhiều bạn khác cũng thích đi học.
Nghe mẹ bàn với ba là đầu tháng tới sẽ cho mình sang học trường công - nghe đồn thì có vẻ rộng rãi thoáng mát hơn, có nhiều đồ chơi hơn. Hình như mẹ nói vụ xin xỏ này cũng kỳ công lắm thì phải. Không biết ở đó có áo quần trắng xanh cho mình mặc không nhỉ?
Em Như mình hồi này ra dáng người lớn lắm nhé. Mình trích nguyên văn những gì mẹ kể cho bà nội và ba nghe này
Mẹ: Như lấy khăn lau miệng đi, giỏi lắm lau hết sữa dính rồi...Ê Như, sao lấy khăn lau đít thế hả? Ẹ quá!
Như: Che mà!
Hehehehe, vì Như bị mẹ tụt quần xi tè sau khi bú mà chưa kịp mặc quần lại nên nó lấy khăn sữa để che cho khỏi xấu đấy! Chẳng bù cho mẹ, nghe mẹ kể khi mẹ học lớp 2, lớp 3 gì đấy còn dám tắm truồng ở giếng nước của công ty nữa cơ!
Chiều nay hai chị em mình được đi chơi xe máy nhé. Đi cầu tuột rồi siêu thị nữa. Trời xấu quá nên ba mẹ chỉ cho mình và Như đi ra siêu thị gần nhà thôi. Mẹ la dơ ơi là dơ không cho mình và Như chơi. Như bị mẹ cắp nách vào chỗ bán quần áo, để mua cho mình 2 cái xì líp vì mấy tuần nay mình thích mượn xì líp của NHư để mặc váy. Từ mai sẽ không thèm mượn nữa đâu.
Đi siêu thị cũng chẳng có gì hay ho. Vì trời mưa nên ba cho mình vào siêu thị tránh. Ba đi mỏi cẳng mua được 1 hộp nước trái cây, một hộp sữa đậu nành và vài thứ linh tinh khác. Mẹ mình giống như nhà tiên tri cho rằng sớm hay muộn thì siêu thị này cũng có khả năng bị đóng cửa vì lỗ nặng! Để coi tài làm thày bói của mẹ mình nhé!
Giờ hai chị em mình khò rồi! Hẹn mọi người lúc khác tiếp tục nhé!
Sunday, August 23, 2009
Ngày nào cũng được đi chơi thì vui biết mấy!
Thứ 7: ba mẹ làm mình bất ngờ ghê vì tự nhiên cho mình và em Như đi chơi từ 4 giờ chiều. Mình đi lớp buổi sáng khóc quá trời vì mình thích ở nhà chơi với em Như hơn. Biết là sẽ bị lừa mà không ngờ vẫn mắc bẫy. Mình đã leo lên nhà nói là không đi xe máy chơi vợt với ba đâu nhưng rồi bị dụ là xem con cò nhà bé su si đầu hẻm lên mình cất công lội xuống. Chẳng thấy bé su si đâu! Mình đòi mẹ ẵm về thì ba lại nói đến lớp xem QUốc Anh có con cò không. Đến gần trường mình mới nghĩ ra là QUốc ANh ko có con cò, bèn khóc đòi về mà ba không cho. Thì bèn vào lớp với bạn vậy. Thêm một ngày giống mọi ngày thôi chứ quan trọng gì!
Mình thích kể vụ đi chơi hơn. Em Như còn bé xíu mà dũng cảm ra phết. Mẹ chỉ ôm nó cho đi cầu tuột một lần, thế mà những lần sau nó cũng ngồi lên tuột như ai. Cái máng xoắn lúc đầu mình thấy ớn, mãi sau này mới dám thử mà nó cũng chơi luôn. Nó còn không thèm mất công leo cầu thang để lên mà leo ngược cái máng tuột, rồi sau đó tụt xuống trở lại. Nó còn làm biếng không thèm quay người nên tụt xuống bằng cái bụng luôn. Còn dám theo mình bò qua cái ống tối thui nối mấy cái máng trượt với nhau nữa! Mình thấy mẹ nhảy xuống để đỡ em Như theo lối tắt, mình cũng bắt chước nhảy theo luôn. Mẹ la mình, nhìn lên, eo ôi sao mà cao thế, may mà mình hạ cánh an toàn. Nghĩ lại đến giờ vẫn còn run đấy!
Thấy mẹ đi ra đi vào, mua đến 2 lượt cho chị em mình chơi cầu tuột với cưỡi thú - những bạn khác chỉ có một lần thôi. Nhưng mà không thích sao được, lâu lắm rồi mới được sổ lồng một bữa mà. Mọi thứ ở đây đều rất sạch sẽ, mà ít người chơi nữa nên chị em mình khoái chơi là phải rồi.
Mấy lần trước mình đâu dám đi thú nhún mà lần này nhìn thấy cái cần cẩu xúc đất, mình mê quá nên mẹ cũng chịu chơi luôn. Ngồi trên phi thuyền thấy được quá vì nó lắc lư vừa phải, nhưng đến lúc ngồi cần cẩu thì ghê thật - nó chúc phía trước, ngửa phía sau. Mình sợ lắm nhưng thấy bé Như ngồi tỉnh queo nên cũng cố - chỉ mong cho nó hết lắc nhanh nhanh, mới lại mình là chị mà. Đến lúc bé Như đứng dậy đòi xuống, mình cũng xuống luôn. Phù, may quá hết tiền nên nó dừng lại.
Mình nắm tay mẹ đi thang máy luôn, giẫm mỗi chân một bậc thấy nó trượt cũng sợ nhưng không lẽ la lên thì kì, thế là mình tỏ vẻ không sợ tí nào. Mẹ khen mình giỏi biết đi cả thang máy nữa đấy. Rồi lên trên dẫm hoài vào vườn hoa chiếu bởi một cái máy mà sao hoa nó không vỡ ra như hồi mình dẫm ở Thương xá Tax nhỉ. Tuy nhiên chơi với nó cũng thú vị lắm. Em Như tưởng là hoa thật còn ngồi xuống rờ rờ xem nữa cơ.
Tiếp đến là vụ ăn uống, mình được gọi ly nước màu xanh lá mình thích nhé - nó là nước sâm với gì đó mình quên rồi. Ăn khoai tây chiên này, ăn phở này, uống nước này. Còn món pizza mẹ mời mà mình không hảo lắm nên từ chối. Thật ra gọi là đi chơi chứ có phải đi ăn đâu mà băn khoăn nhiều.
Đi lên đi xuống thang máy thích thật nhưng chừng 7.30 tối là chân mình mỏi nhừ. He he. Ba cõng mình còn mẹ cõng em Như. Chắc ba mẹ đuối quá nên quyết định về. Mình kiếm mãi chẳng thấy chú bán bong bóng đâu tận lúc về đến nhà nên định hơi nhõng nhẽo chút. Không ngờ ba la mình. Tủi thân quá. Mình khóc hoài khóc hoài chỉ chờ có ai đó kêu một tiếng để ngưng. Mà mẹ cũng chẳng về phe mình. Sau lúc khóc mình thấy mình hư quá nên sang xin lỗi ba - mẹ có dẫn dắt vụ này chút ít thì phải! Sau đó cả 2 chị em mình được tắm giặt đàng hoàng và bú sữa để đi ngủ. Sao mà khó ngủ thế! Chắc tại dư âm buổi đi chơi, với lại cả hai đứa mình đều thiu thiu một lúc trên xe lúc đi về. Lại bị ba la nữa! Hồi này chắc ba hơi căng thẳng trong công việc nên la chị em mình nhiều hơn. Hay tại vì mình và Như hơi cứng đầu nhỉ?
Tự nhiên mẹ tắt điều hòa làm mình và Như cùng thức. Nóng quá. Ngứa gãi muốn điên luôn. Chắc tại mấy hôm nay ít uống nước nên mụn nổi đầy người rồi. Bắt mẹ nằm xoa và gãi đến 1 tiếng đồng hồ. May mà mẹ bật điều hòa lại chứ cái quạt ban đêm nó cứ kêu ù ù hoài chẳng cho ai ngủ cả. Chúc ba mẹ và bé Như ngủ ngon nhé!
Mai mốt lại viết tiếp
Mình thích kể vụ đi chơi hơn. Em Như còn bé xíu mà dũng cảm ra phết. Mẹ chỉ ôm nó cho đi cầu tuột một lần, thế mà những lần sau nó cũng ngồi lên tuột như ai. Cái máng xoắn lúc đầu mình thấy ớn, mãi sau này mới dám thử mà nó cũng chơi luôn. Nó còn không thèm mất công leo cầu thang để lên mà leo ngược cái máng tuột, rồi sau đó tụt xuống trở lại. Nó còn làm biếng không thèm quay người nên tụt xuống bằng cái bụng luôn. Còn dám theo mình bò qua cái ống tối thui nối mấy cái máng trượt với nhau nữa! Mình thấy mẹ nhảy xuống để đỡ em Như theo lối tắt, mình cũng bắt chước nhảy theo luôn. Mẹ la mình, nhìn lên, eo ôi sao mà cao thế, may mà mình hạ cánh an toàn. Nghĩ lại đến giờ vẫn còn run đấy!
Thấy mẹ đi ra đi vào, mua đến 2 lượt cho chị em mình chơi cầu tuột với cưỡi thú - những bạn khác chỉ có một lần thôi. Nhưng mà không thích sao được, lâu lắm rồi mới được sổ lồng một bữa mà. Mọi thứ ở đây đều rất sạch sẽ, mà ít người chơi nữa nên chị em mình khoái chơi là phải rồi.
Mấy lần trước mình đâu dám đi thú nhún mà lần này nhìn thấy cái cần cẩu xúc đất, mình mê quá nên mẹ cũng chịu chơi luôn. Ngồi trên phi thuyền thấy được quá vì nó lắc lư vừa phải, nhưng đến lúc ngồi cần cẩu thì ghê thật - nó chúc phía trước, ngửa phía sau. Mình sợ lắm nhưng thấy bé Như ngồi tỉnh queo nên cũng cố - chỉ mong cho nó hết lắc nhanh nhanh, mới lại mình là chị mà. Đến lúc bé Như đứng dậy đòi xuống, mình cũng xuống luôn. Phù, may quá hết tiền nên nó dừng lại.
Mình nắm tay mẹ đi thang máy luôn, giẫm mỗi chân một bậc thấy nó trượt cũng sợ nhưng không lẽ la lên thì kì, thế là mình tỏ vẻ không sợ tí nào. Mẹ khen mình giỏi biết đi cả thang máy nữa đấy. Rồi lên trên dẫm hoài vào vườn hoa chiếu bởi một cái máy mà sao hoa nó không vỡ ra như hồi mình dẫm ở Thương xá Tax nhỉ. Tuy nhiên chơi với nó cũng thú vị lắm. Em Như tưởng là hoa thật còn ngồi xuống rờ rờ xem nữa cơ.
Tiếp đến là vụ ăn uống, mình được gọi ly nước màu xanh lá mình thích nhé - nó là nước sâm với gì đó mình quên rồi. Ăn khoai tây chiên này, ăn phở này, uống nước này. Còn món pizza mẹ mời mà mình không hảo lắm nên từ chối. Thật ra gọi là đi chơi chứ có phải đi ăn đâu mà băn khoăn nhiều.
Đi lên đi xuống thang máy thích thật nhưng chừng 7.30 tối là chân mình mỏi nhừ. He he. Ba cõng mình còn mẹ cõng em Như. Chắc ba mẹ đuối quá nên quyết định về. Mình kiếm mãi chẳng thấy chú bán bong bóng đâu tận lúc về đến nhà nên định hơi nhõng nhẽo chút. Không ngờ ba la mình. Tủi thân quá. Mình khóc hoài khóc hoài chỉ chờ có ai đó kêu một tiếng để ngưng. Mà mẹ cũng chẳng về phe mình. Sau lúc khóc mình thấy mình hư quá nên sang xin lỗi ba - mẹ có dẫn dắt vụ này chút ít thì phải! Sau đó cả 2 chị em mình được tắm giặt đàng hoàng và bú sữa để đi ngủ. Sao mà khó ngủ thế! Chắc tại dư âm buổi đi chơi, với lại cả hai đứa mình đều thiu thiu một lúc trên xe lúc đi về. Lại bị ba la nữa! Hồi này chắc ba hơi căng thẳng trong công việc nên la chị em mình nhiều hơn. Hay tại vì mình và Như hơi cứng đầu nhỉ?
Tự nhiên mẹ tắt điều hòa làm mình và Như cùng thức. Nóng quá. Ngứa gãi muốn điên luôn. Chắc tại mấy hôm nay ít uống nước nên mụn nổi đầy người rồi. Bắt mẹ nằm xoa và gãi đến 1 tiếng đồng hồ. May mà mẹ bật điều hòa lại chứ cái quạt ban đêm nó cứ kêu ù ù hoài chẳng cho ai ngủ cả. Chúc ba mẹ và bé Như ngủ ngon nhé!
Mai mốt lại viết tiếp
Thursday, August 20, 2009
Hehe hôm nay mình được ở nhà này!
Chẳng phải là chủ nhật mà được ở nhà nên mình mới khoe đấy. Hôm nay Cẩm Tú sẽ viết cho cả 2 chị em cho bé Như nghỉ ngơi chút xíu.
Thấy mẹ nói hôm nay cho mình nghỉ vì đưa đi bác sĩ khám lấy giấy chứng nhận sức khỏe nộp cho nhà trường, mừng ghê là mừng vì trốn được một buổi học. Mình chắc lúc trước được nghỉ học mẹ cũng mừng lắm.
Mẹ cũng đi khám bệnh từ sáng sớm đến khoảng 10.30am mới về rồi đưa mình ra phường. Cô bác sĩ dễ thương ghê, khám bệnh và nói chuyện nhẹ nhàng, còn khen mình cười tươi nữa! Mà mình mắc cỡ sao đó mà mẹ nhắc cảm ơn bác sĩ lúc về mình lúng túng chẳng nói lên câu. Mẹ với cô THủy ngạc nhiên vì mình nói mình ngoan và 2 chị em thương nhau! Mẹ bảo mình giống người lớn lắm rồi, khen mình ngoan nữa. Nhưng lúc nãy hai chị em chơi với nhau mình trót đánh em Như mấy cái, xô em Như để tranh cái xe đạp thì mẹ mắng mình là hư, còn đét vào tay mình một cái. Không đau đâu nhưng tiện thể mình ngồi ăn vạ xem mẹ có thương và sợ mình không. Mình gào to lắm đến 5 phút mà thấy mẹ vẫn thản nhiên ngồi chẳng thèm xúc động đậy gì cả. Chắc chắn là mẹ không sợ rồi. Không biết có thương không nhỉ? Hay mẹ chỉ thương em Như thôi.
Rồi mẹ nói mình làm chị phải ngoan không được tranh đồ đánh em, nghe cũng có lý nhưng mà nếu không có em Như thì tất cả đồ chơi là của mình chứ đâu phải chia như bây giờ? Mẹ thương không nhỉ? Mẹ vẫn xoa lưng cho mình ngủ, pha sữa cho mình bú, ẵm mình khi mình nhõng nhẽo, mắng em Như khi em đánh mình, vv và vân vân. Tóm lại là vẫn như cũ chỉ có buổi tối mẹ ngủ với Như! chắc là cũng có thương nhỉ?
Tiện thể nói chuyện em Như nhé, nhiều lúc mình ghét vì nó giành mẹ và đồ chơi nhưng cơ bản mình thương nó ra phết nhé. Chẳng hạn lúc nãy mình đã cướp được quả bóng của nó rồi nhưng vì hào hiệp, vì mình là chị mình cho nó chơi chung đấy! Nó cũng biết hát bài "Bố là tất cả nhé" "Các các các, cạc cạc cạc" nhé, còn biết hát "bà ơi bà", "ba thương con vì con giống mẹ", túm lại là mình hát bài gì nó cũng ư ử hát theo. Vụ này theo lời của bà nội và mẹ thì nó tiến bộ hơn mình nhiều - mới 17 tháng mà nó đã tám ra trò chứ không như mình đến tận 2 tuổi vẫn chỉ nói được mỗi từ "nước". Bao nhiêu lần mẹ kể là may mà mình không bị điều trị tâm lý vì hôm đó bà ngoại đưa mình vào khoa tâm lý ND1 khám thì hết giờ rồi, và bệnh viện này lại quá xa nhà mình. Bây giờ thì mình nói bù lúc nhỏ nhé. Nhiều hôm mẹ năn nỉ mình im một tí tẹo cho mẹ nói điện thoại mà không thành công đấy. Mẹ còn khen (hay chê) mình là có tương lai làm nhà ngoại giao vì mình khen áo mẹ đẹp này!
Lan man lại lạc sang chuyện mình rồi. Quay lại với em Như nhé. Giờ nó biết lừa mẹ rồi đấy. Nó kêu mẹ đi tè, mẹ vừa hé cửa phòng là nó chạy biến ra ngoài cười he he. Suốt ngày dắt tay bà hoặc mẹ ra cửa đòi đi chơi. Nó cũng bày đặt đòi mặc đồ giống mình nữa mới chịu chứ không phải quăng cho đồ gì thì mặc đồ đó đâu nhé. Giờ chị em mình có nhiều đồ giống nhau lắm!
Ba nói hôm nay ba có tiệc chia tay sếp nên để mẹ ở nhà cai quản hai đứa mình buổi tối. CÔ Thủy sẽ chỉ ở đến 7 giờ tối thôi. Chúng mình sẽ tha hồ quậy vì ba đâu có ở nhà mà la!
Thấy mẹ nói hôm nay cho mình nghỉ vì đưa đi bác sĩ khám lấy giấy chứng nhận sức khỏe nộp cho nhà trường, mừng ghê là mừng vì trốn được một buổi học. Mình chắc lúc trước được nghỉ học mẹ cũng mừng lắm.
Mẹ cũng đi khám bệnh từ sáng sớm đến khoảng 10.30am mới về rồi đưa mình ra phường. Cô bác sĩ dễ thương ghê, khám bệnh và nói chuyện nhẹ nhàng, còn khen mình cười tươi nữa! Mà mình mắc cỡ sao đó mà mẹ nhắc cảm ơn bác sĩ lúc về mình lúng túng chẳng nói lên câu. Mẹ với cô THủy ngạc nhiên vì mình nói mình ngoan và 2 chị em thương nhau! Mẹ bảo mình giống người lớn lắm rồi, khen mình ngoan nữa. Nhưng lúc nãy hai chị em chơi với nhau mình trót đánh em Như mấy cái, xô em Như để tranh cái xe đạp thì mẹ mắng mình là hư, còn đét vào tay mình một cái. Không đau đâu nhưng tiện thể mình ngồi ăn vạ xem mẹ có thương và sợ mình không. Mình gào to lắm đến 5 phút mà thấy mẹ vẫn thản nhiên ngồi chẳng thèm xúc động đậy gì cả. Chắc chắn là mẹ không sợ rồi. Không biết có thương không nhỉ? Hay mẹ chỉ thương em Như thôi.
Rồi mẹ nói mình làm chị phải ngoan không được tranh đồ đánh em, nghe cũng có lý nhưng mà nếu không có em Như thì tất cả đồ chơi là của mình chứ đâu phải chia như bây giờ? Mẹ thương không nhỉ? Mẹ vẫn xoa lưng cho mình ngủ, pha sữa cho mình bú, ẵm mình khi mình nhõng nhẽo, mắng em Như khi em đánh mình, vv và vân vân. Tóm lại là vẫn như cũ chỉ có buổi tối mẹ ngủ với Như! chắc là cũng có thương nhỉ?
Tiện thể nói chuyện em Như nhé, nhiều lúc mình ghét vì nó giành mẹ và đồ chơi nhưng cơ bản mình thương nó ra phết nhé. Chẳng hạn lúc nãy mình đã cướp được quả bóng của nó rồi nhưng vì hào hiệp, vì mình là chị mình cho nó chơi chung đấy! Nó cũng biết hát bài "Bố là tất cả nhé" "Các các các, cạc cạc cạc" nhé, còn biết hát "bà ơi bà", "ba thương con vì con giống mẹ", túm lại là mình hát bài gì nó cũng ư ử hát theo. Vụ này theo lời của bà nội và mẹ thì nó tiến bộ hơn mình nhiều - mới 17 tháng mà nó đã tám ra trò chứ không như mình đến tận 2 tuổi vẫn chỉ nói được mỗi từ "nước". Bao nhiêu lần mẹ kể là may mà mình không bị điều trị tâm lý vì hôm đó bà ngoại đưa mình vào khoa tâm lý ND1 khám thì hết giờ rồi, và bệnh viện này lại quá xa nhà mình. Bây giờ thì mình nói bù lúc nhỏ nhé. Nhiều hôm mẹ năn nỉ mình im một tí tẹo cho mẹ nói điện thoại mà không thành công đấy. Mẹ còn khen (hay chê) mình là có tương lai làm nhà ngoại giao vì mình khen áo mẹ đẹp này!
Lan man lại lạc sang chuyện mình rồi. Quay lại với em Như nhé. Giờ nó biết lừa mẹ rồi đấy. Nó kêu mẹ đi tè, mẹ vừa hé cửa phòng là nó chạy biến ra ngoài cười he he. Suốt ngày dắt tay bà hoặc mẹ ra cửa đòi đi chơi. Nó cũng bày đặt đòi mặc đồ giống mình nữa mới chịu chứ không phải quăng cho đồ gì thì mặc đồ đó đâu nhé. Giờ chị em mình có nhiều đồ giống nhau lắm!
Ba nói hôm nay ba có tiệc chia tay sếp nên để mẹ ở nhà cai quản hai đứa mình buổi tối. CÔ Thủy sẽ chỉ ở đến 7 giờ tối thôi. Chúng mình sẽ tha hồ quậy vì ba đâu có ở nhà mà la!
Wednesday, August 19, 2009
Mẹ kỳ ghê!
Mẹ kỳ quá nói mở máy tính để giúp mình viết blog mà ngồi hoài, đọc đọc cười cười... vẫn là mấy cái vụ kinh nghiệm quý báu trên WTT nào là bí quyết gìn giữ hạnh phúc, nào là mua đồ, nào là mấy cái chuyện người lớn khác.
Hôm nay lần đầu tiên mình được mẹ cho ngồi ghế đằng trước xe máy, cảm giác cực kỳ phấn khích nhé. Mình hơi sờ sợ một tý nhưng rồi ra đến đầu đường là mình bíu lấy 2 cái gương xe, ngó qua ngó lại rất là tự tin. MÌnh với mẹ đến trường nộp giấy tờ cho chị Hai. Thấy chị Hai ngồi trên con vịt mà mặt buồn hiu thấy thương quá, gọi chị Hai nói chuyện chơi, đến lúc về thì chị Hai đòi về cùng ,khóc lóc quá trời luôn... Nếu mình là mẹ có thể mình đã mủi lòng rồi nhưng mẹ thì không, vì hình như mẹ đã quen với việc khóc lóc này thì phải. Chiều nay thấy chị Hai về nhà vui vẻ lắm, chắc ở lớp học cũng không tệ như mình thấy đâu nhỉ.
Mẹ hôm nay dọn đồ kiếm được cái thước giấy đo chiều cao của Nestle - bèn cùng với cô Thủy dán lên tường. Mình cũng dựa vào đo đo đã ghê, có cả con gấu và bong bóng nữa - mình cao được 78 phân rồi. Còn chị Hai chiều về cũng khoái lắm, cao hơn mình tí xíu - 96 phân. Lúc nãy không biết giận gì mà tự nhiên đánh mình một cái đau điếng - không biết có phải tại vì mình giật ông sao mà chị Hai đang vẽ trên bảng không?
Sáng nay lúc từ trường chỗ chị Hai về mẹ cho mình đi chợ mua cá nhé. Cháo cá hôm nay ngon miễn chê, mỗi tội hết cháo trắng nên chiều nay chỉ còn 1 chén cho 2 chị em. Mẹ bonus 2 miếng phômai President vì lo mình và chị Hai còn đói. Tự nhiên thấy mẹ lò dò đứng cửa coi - hóa ra cô Thủy ôm bụng cười vì cả mình và chị Hai đều nhét cả nửa miếng phômai còn lại vào miệng - chắc giống hôm trước mẹ bị lên quai bị lắm nhỉ?
Mình đã có em bé rồi nhé. Bà nội về quê hôm thứ 2 vì Thím Thu vợ chú Thi sinh bé Đăng hôm chủ nhật vừa rồi (17/8). Hơi nhớ bà nội một tí, nhưng có mẹ ở nhà cũng vui vì lúc nào chán chơi mình có thể ịch lên cái bụng mẹ nằm cho đã!
Thôi để mẹ đi nấu cơm, lúc khác nhờ mẹ tường thuật lại tình hình của chị em mình cho mọi người cập nhật thông tin nhé
Hôm nay lần đầu tiên mình được mẹ cho ngồi ghế đằng trước xe máy, cảm giác cực kỳ phấn khích nhé. Mình hơi sờ sợ một tý nhưng rồi ra đến đầu đường là mình bíu lấy 2 cái gương xe, ngó qua ngó lại rất là tự tin. MÌnh với mẹ đến trường nộp giấy tờ cho chị Hai. Thấy chị Hai ngồi trên con vịt mà mặt buồn hiu thấy thương quá, gọi chị Hai nói chuyện chơi, đến lúc về thì chị Hai đòi về cùng ,khóc lóc quá trời luôn... Nếu mình là mẹ có thể mình đã mủi lòng rồi nhưng mẹ thì không, vì hình như mẹ đã quen với việc khóc lóc này thì phải. Chiều nay thấy chị Hai về nhà vui vẻ lắm, chắc ở lớp học cũng không tệ như mình thấy đâu nhỉ.
Mẹ hôm nay dọn đồ kiếm được cái thước giấy đo chiều cao của Nestle - bèn cùng với cô Thủy dán lên tường. Mình cũng dựa vào đo đo đã ghê, có cả con gấu và bong bóng nữa - mình cao được 78 phân rồi. Còn chị Hai chiều về cũng khoái lắm, cao hơn mình tí xíu - 96 phân. Lúc nãy không biết giận gì mà tự nhiên đánh mình một cái đau điếng - không biết có phải tại vì mình giật ông sao mà chị Hai đang vẽ trên bảng không?
Sáng nay lúc từ trường chỗ chị Hai về mẹ cho mình đi chợ mua cá nhé. Cháo cá hôm nay ngon miễn chê, mỗi tội hết cháo trắng nên chiều nay chỉ còn 1 chén cho 2 chị em. Mẹ bonus 2 miếng phômai President vì lo mình và chị Hai còn đói. Tự nhiên thấy mẹ lò dò đứng cửa coi - hóa ra cô Thủy ôm bụng cười vì cả mình và chị Hai đều nhét cả nửa miếng phômai còn lại vào miệng - chắc giống hôm trước mẹ bị lên quai bị lắm nhỉ?
Mình đã có em bé rồi nhé. Bà nội về quê hôm thứ 2 vì Thím Thu vợ chú Thi sinh bé Đăng hôm chủ nhật vừa rồi (17/8). Hơi nhớ bà nội một tí, nhưng có mẹ ở nhà cũng vui vì lúc nào chán chơi mình có thể ịch lên cái bụng mẹ nằm cho đã!
Thôi để mẹ đi nấu cơm, lúc khác nhờ mẹ tường thuật lại tình hình của chị em mình cho mọi người cập nhật thông tin nhé
Monday, August 10, 2009
Chị Hai bịnh rồi!
Mình thay mặt chị Hai viết vài dòng vậy vì chị Hai hôm nay bị thò lò mũi xanh và cả bị toét mắt nữa. Mắt mình cũng đùn ra một đống gỉ to tướng mà mẹ thường gọi là sâu. Chị Hai và mình hợp tác tất ăn ý để ăn uống ngủ nghỉ đều có nhau. Ba mẹ đừng hòng chia cắt nhé. Thật ra bà hay mẹ bắt chúng mình ngủ riêng không phải là không có lý do - Hai đứa cùng nhau thứ nhất thể nào cũng có giao chiến, thứ 2 thời gian đi ngủ buổi tối không phải là 9-10 giờ như hạn định mà có hôm đến cả 11 giờ khuya. Nhiều khi cả nhà mệt quá mà hai chị em mình vẫn còn tiếp tục chơi và la hét... thế là bị mắng là hư, lại còn bị dọa đét đít nữa. Nhưng thử nhìn ba mẹ coi, ba đêm nào cũng hơn nửa đêm mới ngủ, mẹ thì thỉnh thoảng dạy gõ máy tính mấy tiếng trong đêm. Thì chị em mình có gen di truyền bèn chịu thôi chứ gì.
Chị Hai được ba và bà nội đưa đi bác Lợi. Đi gặp bác sĩ gì mà hớn ha hớn hở như được cho quà vậy. Mình cũng chẳng kém nhé, nhân tiện dịp ấy mình đòi mẹ dắt đi chơi bằng được - đời nào mình chịu ở nhà! Đi gần đến đầu hẻm, tự nhiên trời đổ mưa, mẹ ôm mình vừa chạy vừa la "mưa rồi, mưa rồi!". Mình khoái quá đi mất! Vừa được ẵm, vừa được chạy lại vừa có cảm giác tắm mưa nữa. Không biết có phải vì thế mà mình sụt sịt không, hay mình lây bệnh chị Hai rồi.
Nửa đêm mình dậy tỏ ra mình rất quan trọng bằng cách khóc lóc rầm rĩ nửa tiếng đồng hồ rồi tè ra người mẹ. Nghe mẹ mắng là mình hư vì mẹ tìm mọi cách xi mình, mình đều không tè - ra bồn cầu này, ngồi bô này, vv và vân vân này. Khi mẹ giận thì mẹ mắng mình nhiều ơi là nhiều. Sao bà nằm ngủ không lên tiếng bênh mình tí nhỉ.
Mẹ lừa chị Hai nhỏ thuốc bắt sâu ở mũi được thôi, còn 2 con mắt chưa được. Mẹ mới nhỏ cho mình 1 bên mũi, bị mình la quá nên tạm hoãn binh - tí nữa thể nào cũng sang xử nốt hai chị em mình cho mà xem.
Hôm nay là chủ nhật. Mai thứ 2 cả ba và mẹ đều đi làm rồi. Hơi buồn một tí, nhưng phải có người đi làm "kiếm tiền mua sữa cho Như và Tú để uống cao như hươu cao cổ chứ nhỉ!". Câu này mình tạm mượn chị Hai, bao giờ sáng tác ra riêng một câu của mình sẽ không thèm mượn nữa!
Chị Hai được ba và bà nội đưa đi bác Lợi. Đi gặp bác sĩ gì mà hớn ha hớn hở như được cho quà vậy. Mình cũng chẳng kém nhé, nhân tiện dịp ấy mình đòi mẹ dắt đi chơi bằng được - đời nào mình chịu ở nhà! Đi gần đến đầu hẻm, tự nhiên trời đổ mưa, mẹ ôm mình vừa chạy vừa la "mưa rồi, mưa rồi!". Mình khoái quá đi mất! Vừa được ẵm, vừa được chạy lại vừa có cảm giác tắm mưa nữa. Không biết có phải vì thế mà mình sụt sịt không, hay mình lây bệnh chị Hai rồi.
Nửa đêm mình dậy tỏ ra mình rất quan trọng bằng cách khóc lóc rầm rĩ nửa tiếng đồng hồ rồi tè ra người mẹ. Nghe mẹ mắng là mình hư vì mẹ tìm mọi cách xi mình, mình đều không tè - ra bồn cầu này, ngồi bô này, vv và vân vân này. Khi mẹ giận thì mẹ mắng mình nhiều ơi là nhiều. Sao bà nằm ngủ không lên tiếng bênh mình tí nhỉ.
Mẹ lừa chị Hai nhỏ thuốc bắt sâu ở mũi được thôi, còn 2 con mắt chưa được. Mẹ mới nhỏ cho mình 1 bên mũi, bị mình la quá nên tạm hoãn binh - tí nữa thể nào cũng sang xử nốt hai chị em mình cho mà xem.
Hôm nay là chủ nhật. Mai thứ 2 cả ba và mẹ đều đi làm rồi. Hơi buồn một tí, nhưng phải có người đi làm "kiếm tiền mua sữa cho Như và Tú để uống cao như hươu cao cổ chứ nhỉ!". Câu này mình tạm mượn chị Hai, bao giờ sáng tác ra riêng một câu của mình sẽ không thèm mượn nữa!
Monday, August 3, 2009
Con vỏi con voi!
Mẹ mình mắt tròn mắt dẹt trước khả năng sáng tạo của chị Hai. 2 cái vòng tròn để lên tai vẫy vẫy, cái vòi bơm (để bơm bóng cho chị em mình) làm vòi cũng ngoắc qua ngoắc lại, cái đít chổng chổng lên chứ. Mình chạy lại nắm cài vòi giật mà nó bị giữ chắc quá... nên thôi mình cao thượng nhường chị vậy. Mẹ mình la "dơ quá, TÚ ơi!" mà sao không chạy lại giật cái vòi ra nhỉ. Chắc mẹ bận cười đấy mà. CHứ mỗi lần mình ngậm là bị la rồi đét cả vào má nữa!
HÔm trước về thấy chị Hai kể là mẹ cho đi chơi và "tắm xe" (ghen tị ghê!) kêu "chú tắm xà bông cho xe của mẹ sạch quá". Eo ơi quả là không có biên giới cho trí tưởng tượng nhỉ?
Còn mình thì vẫn lẹt đẹt chạy sau, tối ngày ở nhà thôi chứ chẳng được đi đâu cả. Trước đây đã ít đi, giờ vụ siêu thị hay công viên cũng bị cấm nốt - vì H1N1 đấy! Chỉ hy vọng sau bữa cơm tối mẹ dẫn 2 chị em đi bộ một vòng. Mẹ bị mỡ trong máu nên mới tập thể dục chứ mà khỏe mạnh 100% thì chắc chỉ nằm ì ở nhà thôi! Đi dạo tối mát mẻ, ít xe nhưng phải đi nhanh chân chứ mấy con muỗi nhăm nhe đốt mình không à!
Mấy ngày nay mình thấy người lớn nói mình "già rồi" - chẳng biết là khen hay chê nữa. Thì có gì đâu, chị hai xô mình té. Bà hỏi mình là bà xô con té hả, mình lắc đầu không. Mẹ hỏi mẹ đánh con hả, mình lắc đầu không. Hỏi có phải Tú làm đau không, mình gật đầu. Chuyện nhỏ như con thỏ ở trong giỏ thôi có gì ghê gớm đâu nhỉ? Hay tại người lớn vẫn khinh thường mình là con nít nên mới ngạc nhiên vậy!
Cái gì mình thích hay đồng ý thì mình gật, phản đối thì mình lắc đầu kêu "không không" thôi.
Mình vớ được đôi giày bốt của chị Hai, đi vào trông thời trang ghê. May mà chân chị hai giờ bự quá rồi, chứ không thì tỉ muội lại phải giao đấu vì đôi giày đây.
Hôm nay vậy thôi nhé, mình ngủ đây. CÒn bình sữa đã pha chắc nhờ mẹ măm dùm, mình tự nhiên không thích uống sữa, chỉ buồn tè thì dậy la khóc một hồi thôi! Ba đem mình vô toilet cho tè thì OK rồi. Mẹ chẳng hiểu gì mấy bắt mình ngồi bô - thế là bị mình la e é. Mình lớn rồi mà làm như mình còn là con nít ấy!
Sunday, August 2, 2009
Ai lên xứ hoa đào?
Mình ngưỡng mộ vụ ham chơi của mẹ mình ghê. Thấy dự báo thời tiết nói Đà Lạt có mưa suốt cuối tuần trước (24, 25,26/7), thế mà mẹ mình vẫn rủ cả nhà đi chơi bằng được - là để cho thứ 5 tuần rồi cậu Phương về Hà Nội.
Mình cũng là chúa thích đi chơi. Vì thế cả nhà đều trêu mình là nếu có ai đứng cửa thể nào bé Như cũng đòi ra bằng được vì tưởng là đi chơi. Mà ở nhà hoài 24/7 như mình xem - chắc bạn cũng muốn đi hóng gió như mình thôi!
Đà Lạt thật là xa, ngủ mấy giấc mà còn chưa tới nơi. Mình nhớ cả nhà bắt taxi đến bến xe buýt ở Hàng Xanh khoảng 9 giờ sáng mà loay hoay 2 tiếng đồng hồ cũng vẫn chưa thoát khỏi vụ kẹt xe ở Cát Lái, Đồng Nai. Hình như mẹ mình nói đi hết 10 tiếng đồng hồ mới tới Đà Lạt thì phải. Nói chung ngồi một chỗ ê đít lắm nên mình trèo qua trèo lại hoài để cùng với chị Hai la hét cho đỡ. Mình leo lên leo xuống đi dọc giữa hai hàng ghế xe, nhiều người nhìn mình lắm nhé! Chắc tại mình xinh xắn hay sao í nhỉ? Không biết nữa chỉ biết là nếu cả 2 chị em mình ngồi cùng một hàng ghế là thể nào ba mẹ cũng di chuyển 1 đứa hoặc lên băng trước, hoặc xuống băng sau. Không có người phá cùng thì còn gì là vui nữa nên cả mình và chị Hai đều đồng lòng nhất trí là chúng mình sẽ tìm mọi cách để tụ họp cùng nhau. Nói vậy thôi chứ thỉnh thoảng chị Hai giành mẹ của mình thì mình lại thấy vụ tụ họp này chẳng có lợi cho mình tí nào!
Đà Lạt dễ thương lắm các bạn ạ - vì trời lành lạnh, được tha hồ thể hiện trang phục - mình nói làm fashion show ấy. Mình có cơ hội mặc cái áo lông con mèo màu cam, còn chị Hai mặc cái áo khoác con thỏ màu xanh biển, còn mặc cả váy ngắn với quần tất nữa - mấy thứ mặc bên dưới này bà ngoại mua cho 2 chị em hồi tết rồi chúng mình ra Hà Nội. Ở Sài gòn mà nhìn mấy thứ mình vừa kể chắc vã mồ hôi hột rồi!
Lần trước mẹ mình đi Đà Lạt nói chẳng có gì vui và hay cả, nhưng lần này thì do ba mình có tìm hiểu trước trên mạng nên cả nhà mình có lịch trình sẵn, có nhiều nơi để chơi vui.
Bắt đầu là chợ đêm, eo ôi thôi là áo len. Mình không kết vụ này vì đồ mùa đông mình chỉ thích cái áo con mèo màu cam của mình thôi. Nhưng mẹ và cậu Phương thì có vẻ thực sự tìm được nguồn hàng tốt: lật lên lật xuống, trả giá, đi hết hàng này qua hàng khác. Cậu PHương mua cho bạn - là con gái mấy cái liền, mẹ mình mua cho bạn bè nối khố, rồi mua cho ông bà ngoại, cụ ngoại... Nói chung là nhiều và rất nhiều. Thấy mẹ khoe với ba là cậu Phương "đốt" gần hết một triệu rồi.
Vụ shopping không chỉ có vậy, còn phải tính đến 2 cái bong bóng cho mình và chị Hai nữa. Mẹ thấy nói 5 ngàn một cái bong bóng rất thường bán tối đa 2 ngàn ở thành phố,nên chê mắc quá không mua. Quay qua quay lại chẳng có hàng nào khác nên cuối cùng ba cũng rinh nó cho mình với giá cắt cổ đó. Tệ một nỗi là lúc mẹ ẵm mình để lựa mấy đôi dép xỏ ngón, mình quên rời tay ra một chút thế mà cái chú chạy xe máy chẳng thèm nhìn tí gì, mình nghe độp cái - rồi đời cái bong bóng của mình rồi!
Sau đó đi uống sữa đậu nành nóng bên ngoài chợ. Mẹ nói dở tệ vì nó chẳng có gì là đậu nành cả. Mình thì mấy ngày đi chơi mình coi nhẹ vụ ăn uống lắm, nên không bình luận gì cả.
Sau đó cả nhà bắt taxi đi vòng quanh hồ Xuân Hương một vòng. Gió mát quá mình chẳng kịp ngắm gì bên ngoài đã ngủ mất tiêu rồi. Tỉnh dậy xe đưa cả nhà về đến khách sạn HP rồi. Tiện thể nói về khách sạn, thấy ba mẹ khen chỗ này chứ không chê như lúc ở Bimexco mà chị Hai đã tả ở bài viết trước. Ăn uống, tắm giặt, nghỉ ngơi - ái chà 11.30 đêm. Hết ngày thứ nhất ở Đà Lạt (thật ra là khoảng 6 tiếng đồng hồ tính đến lúc 11.30pm thôi chứ mấy)
Ngày thứ hai thật nhiều sự kiện. Ăn sáng ở khách sạn. Đồ ăn dở và phục vụ cũng tệ - Mình nghe mẹ mình phàn nàn vậy. Cả nhà lên xe máy chạy ra thác Prenn - ba mình thật là hay, đã dặn cô lễ tân từ bao giờ mà sáng nay nhà có xe đi chơi rồi. Ba nói là đèo Prenn là con đèo đẹp nhất mình không biết đẹp cỡ nào chỉ thấy nó uốn lượn quanh co nhiều khúc - thật ra mình ngủ khò trên đường đi rồi.
Mình chẳng nhớ được nhiều về đèo Prenn, lâu quá một tuần rồi còn gì. Chỉ có một việc mình nhớ hoài là hai chị em mình với hai chị em cậu Phương (là mẹ mình với cậu Phương ấy) được cưỡi con voi đi vòng vòng. Nó giỏi quá- cái đường lội và dốc muốn chết lên, mẹ mình có vẻ cũng sợ, thế mà nó đi ngon ơ dưới sự điều khiển của một chú "nài voi". Nó lội suối, trèo lên cạn, rồi lại lội suối, trèo lên - chắc họ muốn người ngồi trên lưng voi có cảm giác mạnh đây mà! Cậu Phương mà không giữ mình chặt chắc mình té ịch xuống đất rồi. MÌnh thấy cậu Phương cũng dễ thương chứ không đáng sợ như lúc đầu. Tuy nhiên mình vẫn ghét vụ cậu hôn má mình, mà cậu cứ tranh thủ hôn má mình hoài! Nhỡ sệ má mình thì sao (Mình nghe mẹ la cậu vụ sệ má đấy).
Chị Hai mình khoái chí còn hơn mình nữa, xuống dưới đất là thao thao bất tuyệt kể cho ba và bà nội nghe con voi nó đi thế nào. Có hình chụp với con voi này. Tiếc là không thấy mặt mình và cậu PHương thôi
Sau đó cả nhà về mua vé vào thác Lanta.. gì gì đó mình quên rồi. Chỉ có cậu Phương, ba mình và chị Hai đi thôi. Mẹ nói cái này nguy hiểm lắm không cho mình đi, còn sợ chị Hai khóc đòi xuống giữa chừng thì không biết thế nào. Bà nội thì nói bị tim mạch cũng không đi luôn. Mình ngồi chờ mọi người thấy thời gian sao trôi chậm thế. Khoảng nửa tiếng đồng hồ mà dài ơi là dài. Mẹ mình chắc cũng thấy vậy vì mẹ cầm máy chụp hình đứng giơ máy lên xuống hoài mà chẳng thấy ba với chị Hai hay là cậu Phương đâu cả. Cuối cùng cũng tới, chị Hai mình không những chẳng sợ lại còn kể là khoái chí như thế nào đấy! Mình ghen tị quá, giá mình lớn hơn chút nữa thì mình cũng đã đi và có nhiều chuyện kể cho mẹ và bà nội nghe rồi!
Giữa trưa, chắc cả nhà đói meo nhưng vẫn cố bò lên Trúc Lâm Thiền Viện cho được. Gần đến Trúc Lâm đường dốc thật là dốc, phải về số 1 mà xe mãi ì ì. Mẹ mình có vẻ kết cái ý tưởng của ai đó qua cái thông báo "đường dốc - lái xe nên về số một" lắm lắm.
Cả nhà mình đều cởi giày dép vào thắp nhang và kính phật. Nói là điện chính mà nó đơn sơ lắm - nguyên vẻ thanh bạch không màng danh vọng đời thường, nó thanh thoát chứ không ngạt mùi nhang khói như mấy chỗ chùa chiền bị thương mại hóa.
Rời Trúc Lâm, cả nhà mình về - đói meo. Qua quán Hương Ca - mình với chị Hai ăn gần hết chén cơm, quất gần hết mấy con tôm ở đĩa xào. Đây là bữa đầu tiên khác sữa của chị em chúng mình. Mình còn làm quen được với một bạn xinh xinh là con của một diễn viên nổi tiếng thì phải - là nghe mẹ mình đoán thế. Về khách sạn để cho mình và chị Hai ngủ trưa mà có ai ngủ được đâu! Nghỉ chừng 1 giờ đồng hồ rồi cả nhà mình lại a lê go!
Đi cáp treo! Bà mình có vẻ sợ. Mình và chị hai không sợ thì phải! Ngắm toàn cảnh Đà Lạt ở trên cao, mình khoái xuống định mở cái cửa ra ngoài đi trên không trung xem sao. Thế mà mẹ không cho, còn đánh lạc hướng hỏi mình cây đâu, chim đâu, Tú đâu nữa. Sang trạm bên kia, hóa ra là nó lên Trúc Lâm Thiền Viện, hehe... mẹ khen ba là có quyết định sáng suốt lúc sáng! Mình biết kiểu khen này của mẹ mà. Vì đã lên Trúc Lâm rồi nên cả nhà định đi vòng vòng chơi thôi, mà trời nắng quá nên lại lên cabin đi cáp treo về. Trước khi về cả nhà đã kịp ôm sô 2 gói bột gừng cho người thấp huyết áp (bà nội và ông ngoại) và một gói trà actiso. Mẹ nói cô bán hàng này giỏi quá, chắc mai mốt phải lên thọ giáo học về cách bán hàng thôi.
Mình ngủ khò ở đoạn tiếp theo, nghe kể và xem qua hình thôi. Cả nhà mình lên trường Cao đẳng sư phạm Đà Lạt để xem cái kiến trúc cũ của người Pháp để lại. Có hình kèm theo nhé. Thấy nói ai cũng trầm trồ, các bạn xem ảnh nhé, đẹp lắm chứ nhỉ?
Sau đó cả nhà lên nhà bác Phương - bạn của ba mẹ lúc học ở ÚC. Tìm mãi cũng thấy nhà (do trí nhớ tuyệt vời của mẹ mình). Cả nhà nói chuyện vui vẻ, còn mua thêm 3 bộ vòng cổ và tay bằng đá tự nhiên của bác Phương nữa! Bác có vẻ tiếc là không nấu cơm đãi cả nhà mình được nhưng ba mẹ mình nói là còn nhiều dịp khác nữa mà.
Về ăn cơm và bánh khọt cô ba Vũng Tàu. Mình khoái ăn bánh vì nó giòn giòn, nếm chút cơm và canh. Đi chơi mình chẳng thấy đói gì cả. Chị Hai còn vui hơn cả mình, không ăn cũng chẳng uống sữa nữa! À mà vụ mình la hét tùm lum làm rớt một chiếc dép khiến cậu Phương phải đi tìm - mình thấy cậu Phương dễ thương ghê, vì cậu nói tìm được dép ở trước cồng nhà bác Phương đấy!
Tối ăn và tắm giặt xong khoảng 8.30, cả nhà trừ bà nội dắt bộ đi uống cà phê. Có nhạc và ánh sáng đẹp quá thì làm sao mình ngồi yên được. Mình đo đất khoảng vài lần, mẹ la mà mình vẫn khoái chạy. Thấy mẹ chê yogurt hình như quá đát, uống chua loét, uống vào thấy đau bụng nữa nên mình không được thưởng thức món này. chị Hai mệt quá ngủ khò, muỗi cắn cả nhà nữa nên hôm nay cả nhà đều về sớm, để chuẩn bị đi chơi sáng mai.
Sáng mình he hé mắt chẳng thấy mẹ đâu. Nghe bà và ba nói chuyện là mẹ với cậu PHương đi chợ mua đồ rồi. Mẹ về thì ôi chao là đồ. Một cái túi cỡ túi mua hàng của Metro đầy rau củ và trái cây. Đây đích thị là mẹ mình!
Cả nhà chạy mãi mới tới một cái quán - mình quên tên rồi - nổi tiếng về bún bò Huế - mình và chị Hai ăn bún thấy cũng ngon. Nhưng cũng chỉ là lót dạ thôi vì chúng mình có nhiều thứ khác để quan tâm và khám phá hơn. Sau đó lên xe đi đến núi Lang Biang. Mình nghe mẹ la cậu Phương quá là xe hết xăng mà không chịu đổ nhỡ giữa đèo không có xăng thì sao. Cậu Phương mình cười cười nói nói là đến vạch đỏ nhưng cậu tính trước hết rồi mà!
Chờ dài cổ rồi cũng đến lượt cả nhà lên xe đi thăm núi. Chú tài xế chắc trước đây là dân đua xe chuyên nghiệp nên phi như ngựa. Bà mình sợ tái mét. Mẹ chắc cũng sợ nhưng giả bộ bình tĩnh thôi. Chưa thấy chỗ nào cho mình cảm giác mạnh như chỗ này - xe chạy hết ngoặt trái rồi phải, lúc sáng trưng, lúc mờ mờ do cây che, và tốc độ xe thì tuyệt đối như đang trên đường đua. Lên tới nơi, gió lớn quá, cảnh đẹp nữa và cả nhà phát hiện ra mẹ quên để lại máy ảnh vào giỏ! Thế là mấy cái máy điện thoại được trưng dụng làm máy chụp hình. Mình ghen tị với chị Hai ghê vì chẳng biết ba cho chị Hai cưỡi ngựa và chụp hình khi nào nữa!
Vẫn chú lái xe đó chở cả nhà từ đỉnh núi xuống. Mình chắc cả nhà mình và một nhà khác chung xe đều mong tới chân núi - để biết là mình vẫn còn sống. Ơn trời, mọi thứ đều tốt đẹp!
Chạy xe về nhà 11h sáng. Ba đi mua bánh mì vì chẳng còn thời gian ăn cơm ở tiệm nữa. Cả nhà dọn dẹp đồ, trả phòng.
Về đến thành phố lúc 8pm. Bắt taxi về nhà. Chẳng hiểu mình đạp làm sao mà mất tiêu một chiếc dép. Thấy cậu Phương hôm trước mất công chạy tìm cho mình quá!
Giờ cậu Phương đã về Hà nội với ông bà ngoại mấy ngày rồi. THời gian ăn chơi của mình và chị Hai cũng qua rồi. Ta lại quay lại với cuộc sống thường ngày! Và vì đang có dịch H1N1 nữa nên chắc chắn là trong thời gian tới mấy chỗ đông đúc như siêu thị, công viên mình và chị Hai cũng chẳng được tới đâu.
Thôi nhé, mình và chị Hai sẽ tiếp tục cập nhật tình hình của chúng mình. Mình mới vừa làm một bãi tè trên nệm xong! May là mẹ đang viết dùm mình chứ nếu không mình bị đét đít không chừng!
Saturday, August 1, 2009
Sai vặt
Mình chẳng nhớ là mình bị kêu ca vì vụ "sai vặt" này từ bao giờ. Mình chỉ nhờ bà hay ba hay mẹ đi hộ dép vào chân, thế là bị la sai vặt. Cả nhà còn hỏi không biết mình giống tính ai mà hay sai người khác thế!
Bà nội còn đem cả chuyện cô giáo kể ở lớp là mình kêu cô "đi dép cho Tú", "lấy sữa cho Tú", "ẵm Tú lên (lầu)" cho mọi người biết chứ. Mình thấy cũng bình thường thôi vì mẹ vẫn nhờ mình "Tú lấy giấy ướt để mẹ lau đít cho em", "Tú cầm bình nước lại cho mẹ", thế mà đến lượt mình thì mẹ lại la, bắt mình tự làm nữa. Có hôm mẹ nói hai chị em đi chơi, mà mình không chịu tự đi dép, nói "mẹ đi cho con" thế mà mẹ kệ mình, nói mình không ngoan, còn cho mình ở nhà nữa. Mình nhớ mình khóc to lắm, thế mà mẹ với em Như vẫn cứ đi chơi chẳng đếm xỉa đến mình. Rút kinh nghiệm, mình chẳng bao giờ thèm nhờ mẹ nữa cho mẹ buồn chơi!
Bài học mình rút ra là, chỉ có người nhiều tuổi sai được người ít tuổi hơn, hay nói cách khác người lớn sai được trẻ con thôi, còn ngược lại ư? Coi chừng bị la như mình đấy.
Nhưng đến hôm cậu Phương vào chơi thì mình thấy giả thuyết mình đưa ra ở trên không còn đúng nữa, vì hình như mẹ nhờ bà nội lấy dùm cái nón cho bé Như. Cậu Phương tế nhị nói mẹ "không chịu quay lại nhà lấy đồ, lại còn sai nữa!". Sao bà nội không la mẹ nhỉ? Người lớn thật là khó hiểu! Thôi kệ, chắc đến lúc lớn mình sẽ có lời giải đáp thôi!
Nhưng mình biết tính sai vặt này mình được thừa hưởng từ ai rồi!
Bà nội còn đem cả chuyện cô giáo kể ở lớp là mình kêu cô "đi dép cho Tú", "lấy sữa cho Tú", "ẵm Tú lên (lầu)" cho mọi người biết chứ. Mình thấy cũng bình thường thôi vì mẹ vẫn nhờ mình "Tú lấy giấy ướt để mẹ lau đít cho em", "Tú cầm bình nước lại cho mẹ", thế mà đến lượt mình thì mẹ lại la, bắt mình tự làm nữa. Có hôm mẹ nói hai chị em đi chơi, mà mình không chịu tự đi dép, nói "mẹ đi cho con" thế mà mẹ kệ mình, nói mình không ngoan, còn cho mình ở nhà nữa. Mình nhớ mình khóc to lắm, thế mà mẹ với em Như vẫn cứ đi chơi chẳng đếm xỉa đến mình. Rút kinh nghiệm, mình chẳng bao giờ thèm nhờ mẹ nữa cho mẹ buồn chơi!
Bài học mình rút ra là, chỉ có người nhiều tuổi sai được người ít tuổi hơn, hay nói cách khác người lớn sai được trẻ con thôi, còn ngược lại ư? Coi chừng bị la như mình đấy.
Nhưng đến hôm cậu Phương vào chơi thì mình thấy giả thuyết mình đưa ra ở trên không còn đúng nữa, vì hình như mẹ nhờ bà nội lấy dùm cái nón cho bé Như. Cậu Phương tế nhị nói mẹ "không chịu quay lại nhà lấy đồ, lại còn sai nữa!". Sao bà nội không la mẹ nhỉ? Người lớn thật là khó hiểu! Thôi kệ, chắc đến lúc lớn mình sẽ có lời giải đáp thôi!
Nhưng mình biết tính sai vặt này mình được thừa hưởng từ ai rồi!
Tuesday, July 21, 2009
Vũng Tàu lần 3 (hay lần 4 nhỉ?)
Mình kể chuyện tiếp về Vũng Tàu nhé!
Sáng thứ 7 lúc khoảng 6.30h, mẹ đánh thức ba dậy và cả hai người có quyết định chớp nhoáng là sẽ đưa cả nhà đi Vũng Tàu chơi. Nói là chớp nhoáng vì tối hôm trước cả hai người đều nghĩ là trời sẽ mưa suốt cuối tuần này ở Vũng Tàu nên không chuẩn bị gì cả nhưng tự nhiên buổi sáng hôm sau thấy trời đẹp quá và mẹ xem dự báo thời tiết trên mạng nói 3 ngày tới VT sẽ nắng nên a lê đi. Cậu PHương cũng bị đánh thức dậy. Mình định nướng thêm một chút nhưng bị dụ là đi ô tô nên tự nhiên thấy tỉnh táo liền. Kẹt xe quá là kẹt nên đến bến xe miền đông đã là 10 giờ mấy. Chú lái xe chạy như gió nên khoảng 12.30 là cả nhà mình ở VT rồi. Lần này ở Bimexco resort, cả mẹ và ba có vẻ không thích lắm vì nói là trông căn phòng cheap lắm, không xứng với từ resort chỗ nào. Lần sau chắc ở lại Sammy, giá cao hơn tí tẹo nhưng phòng ốc và dịch vụ tốt hơn nhiều. Mẹ và ba mình ưa xài tiếng Anh tiếng Việt lẫn lộn nhưng mình cũng tương đối hiểu từ cheap vì đi trên nền nhà toàn thấy cát không hà, toilet trông không đẹp lắm, gối và nệm không êm như lần trước ở Sammy. (Hehe, mình không quảng cáo không công đâu, tại vì ba mẹ mình là khách hàng trả tiền nên họ hay phàn nàn nếu đồng tiền bỏ ra không xứng với dịch vụ nhận được thôi- mà những lúc vậy họ hay so sánh lắm!).Tuy nhiên cũng phải nói có được phòng này cũng kỳ công lắm. Ba mình gọi điện thoại đến mười mấy cái khách sạn liền và cuối cùng lấy cái này đấy vì những chỗ khác đã đầy hết rồi!
Đợt này đi VT mình và em Như được tắm 2 ngày liền, chứ lần trước chỉ được tí tẹo vào sáng CN thôi. Tiếc là bà nội mình có việc về quê cuối tuần và chú Duy thím PHương bận việc chứ không nhà mình sẽ xôm tụ lắm. Chiều thứ 7 cả mình và Như đều khoái lắm, chẳng ai sợ đâu nhé, nhưng sáng CN nước hơi lạnh nên hai đứa mình la oai oái, Như còn khóc nhè nữa. Ba mình thì tranh thủ lúc cả nhà tắm ngủ khò thêm một giấc ở nhà. Ba mình trốn không tắm sáng CN. Chắc là mệt vì vụ canh cho mình và NHư rồi!
Sau lần đi chơi này em Như có vẻ đỡ sợ cậu PHương hơn, chứ lúc cậu mới vào chơi, nó trốn trong lòng mẹ rồi thỉnh thoảng chỉ dám nhìn trộm cậu. Mình thì mình nhớ lúc tết ra chơi đã gặp cậu nên chỉ hơi nhát lúc đón cậu ở sân bay thôi. Sau đó mình khoái chơi với cậu vì cậu biết chỉ mình xếp nhà bằng mấy miếng logo ghép hình, cậu biết gập cả con chim bằng giấy cho mình chơi nữa. HÔm nay bà nội chưa lên, cậu còn làm bảo mẫu cho mình và em Như cùng với cô Thủy. Quan trọng hơn cả là có cậu,hôm nay mình trốn được một buổi đi trẻ, nhưng ngày mai thấy mẹ thông báo trước là mình sẽ đi lớp chơi với các bạn đấy! Cũng được, vì có vẻ mình cũng nhớ các bạn một tí tẹo.
Có nhiều hình đi chơi đẹp lắm nhưng máy ảnh hôm nay hết pin. Mai mốt mẹ xạc pin xong sẽ tải lên đây cho cả nhà xem chơi nhé!
Thôi mình không nhờ mẹ viết dùm nữa, cho mẹ đi ngủ đây vì mai mẹ còn phải đi làm nữa. Mình còn vụ "sai vặt" để kể nhưng để bài viết tới nhé!
Sáng thứ 7 lúc khoảng 6.30h, mẹ đánh thức ba dậy và cả hai người có quyết định chớp nhoáng là sẽ đưa cả nhà đi Vũng Tàu chơi. Nói là chớp nhoáng vì tối hôm trước cả hai người đều nghĩ là trời sẽ mưa suốt cuối tuần này ở Vũng Tàu nên không chuẩn bị gì cả nhưng tự nhiên buổi sáng hôm sau thấy trời đẹp quá và mẹ xem dự báo thời tiết trên mạng nói 3 ngày tới VT sẽ nắng nên a lê đi. Cậu PHương cũng bị đánh thức dậy. Mình định nướng thêm một chút nhưng bị dụ là đi ô tô nên tự nhiên thấy tỉnh táo liền. Kẹt xe quá là kẹt nên đến bến xe miền đông đã là 10 giờ mấy. Chú lái xe chạy như gió nên khoảng 12.30 là cả nhà mình ở VT rồi. Lần này ở Bimexco resort, cả mẹ và ba có vẻ không thích lắm vì nói là trông căn phòng cheap lắm, không xứng với từ resort chỗ nào. Lần sau chắc ở lại Sammy, giá cao hơn tí tẹo nhưng phòng ốc và dịch vụ tốt hơn nhiều. Mẹ và ba mình ưa xài tiếng Anh tiếng Việt lẫn lộn nhưng mình cũng tương đối hiểu từ cheap vì đi trên nền nhà toàn thấy cát không hà, toilet trông không đẹp lắm, gối và nệm không êm như lần trước ở Sammy. (Hehe, mình không quảng cáo không công đâu, tại vì ba mẹ mình là khách hàng trả tiền nên họ hay phàn nàn nếu đồng tiền bỏ ra không xứng với dịch vụ nhận được thôi- mà những lúc vậy họ hay so sánh lắm!).Tuy nhiên cũng phải nói có được phòng này cũng kỳ công lắm. Ba mình gọi điện thoại đến mười mấy cái khách sạn liền và cuối cùng lấy cái này đấy vì những chỗ khác đã đầy hết rồi!
Đợt này đi VT mình và em Như được tắm 2 ngày liền, chứ lần trước chỉ được tí tẹo vào sáng CN thôi. Tiếc là bà nội mình có việc về quê cuối tuần và chú Duy thím PHương bận việc chứ không nhà mình sẽ xôm tụ lắm. Chiều thứ 7 cả mình và Như đều khoái lắm, chẳng ai sợ đâu nhé, nhưng sáng CN nước hơi lạnh nên hai đứa mình la oai oái, Như còn khóc nhè nữa. Ba mình thì tranh thủ lúc cả nhà tắm ngủ khò thêm một giấc ở nhà. Ba mình trốn không tắm sáng CN. Chắc là mệt vì vụ canh cho mình và NHư rồi!
Sau lần đi chơi này em Như có vẻ đỡ sợ cậu PHương hơn, chứ lúc cậu mới vào chơi, nó trốn trong lòng mẹ rồi thỉnh thoảng chỉ dám nhìn trộm cậu. Mình thì mình nhớ lúc tết ra chơi đã gặp cậu nên chỉ hơi nhát lúc đón cậu ở sân bay thôi. Sau đó mình khoái chơi với cậu vì cậu biết chỉ mình xếp nhà bằng mấy miếng logo ghép hình, cậu biết gập cả con chim bằng giấy cho mình chơi nữa. HÔm nay bà nội chưa lên, cậu còn làm bảo mẫu cho mình và em Như cùng với cô Thủy. Quan trọng hơn cả là có cậu,hôm nay mình trốn được một buổi đi trẻ, nhưng ngày mai thấy mẹ thông báo trước là mình sẽ đi lớp chơi với các bạn đấy! Cũng được, vì có vẻ mình cũng nhớ các bạn một tí tẹo.
Có nhiều hình đi chơi đẹp lắm nhưng máy ảnh hôm nay hết pin. Mai mốt mẹ xạc pin xong sẽ tải lên đây cho cả nhà xem chơi nhé!
Thôi mình không nhờ mẹ viết dùm nữa, cho mẹ đi ngủ đây vì mai mẹ còn phải đi làm nữa. Mình còn vụ "sai vặt" để kể nhưng để bài viết tới nhé!
Cau Phuong minh vao choi ne!
Mình thích nhà có khách lắm vì ba mẹ mình hình như dễ tính hơn thì phải. Cậu Phương mình vào chơi được hơn một tuần rồi. Mình kết moden cậu lắm vì cậu rất cưng mình. Hôm qua đi Vũng Tàu, cậu còn cõng mình lên tận chỗ cây thánh giá - tận đỉnh núi có tượng đức mẹ cơ đấy.
Đi Vũng Tàu chơi vui thật. Toàn được ăn quán với tôm cá - mấy thứ mà mẹ nói là giàu canxi. Nói vậy chứ mình cũng chẳng hảo mấy món đấy lắm. Mình chỉ thích bú sữa để cao giống hươu cao cổ thôi. Tiện thể nói về hươu cao cổ, hôm thứ 6 tuần vừa rồi, trước khi đi Vũng Tàu mẹ mình nghỉ làm đưa mình và cậu Phương xuống Đại Nam ở Bình Dương chơi, ở đó mình đếm được tận bốn con hươu cao cổ - cao thật là cao vì mình đứng trên sàn mà mấy bạn hươu còn thò cổ lên chỗ mình đứng đòi ăn nữa cơ. Mình ăn hết một cây kem chuối dâu- mình biết chắc là hươu chỉ ăn cỏ thôi nên mình chén hết cả cây kem. Mẹ và cậu Phương chụp lại mấy cái hình nhoe nhoét kem nói mình giống con mèo lắm, mà giống thật!
Để mình kể về vụ đi Đại Nam trước nhé. Mẹ mình là một người tổ chức và dẫn đường đại tài vì lúc đi mình được chuyển qua ba lần xe buýt, một lần xe ôm. Mẹ mình ôm điện thoại gọi đi gọi lại nhờ tổng đài hướng dẫn hoài, chắc là tại đường cao tốc ngăn không cho người qua lại nhiều nên mẹ mình mới bị lỡ độ thôi, chứ lúc đầu thấy mẹ tính toán là chỉ có 2 lần xe buýt là tới nơi rồi. Dù sao cũng được thử cảm giác là công dân biết bảo vệ môi trường vì sử dụng các phương tiện giao thông công cộng! May mà lúc về chỉ có bắt một lần xe buýt và một lần xe ôm. Đại Nam cũng được - đấy là nói theo cách của mẹ mình, vì chắc đến lúc hoàn thành nó sẽ khác nhiều với bây giờ. Hiện tại thì chỉ có tắm biển, thăm vườn thú, chơi trò chơi con nít, thăm khu trượt tuyết thôi. Mấy trò khác như cung điện ngũ phụng hay 18 tầng địa ngục giống Suối Tiên quá rồi. Mình thích con cò đứng một chân quá, và mình nhớ nhất là con cò thôi. Mấy con khác như sư tử, hổ, ngựa vằn thì phải có mẹ nhắc mình mới nhớ. À có một con voi giả mà nó cũng lắc mông, đung đưa vòi như là thật. Đến lúc mình gặp voi thật thì mình phải quan sát rất kỹ - và mình phát hiện ra con voi thật nó ăn cỏ đấy các bạn ạ. Còn voi giả thì nó không ăn cỏ đâu nhé!
Mình thích đi xe lửa, nó chạy xình xịch đưa mình đi ra vườn thú rồi đi về. Mẹ còn chụp hình cho mình và cậu Phương trên xe lửa nữa. Trông mình chắc cũng không tệ đâu nhỉ? Mối tội cái xe lửa chạy bằng dầu nên mùi khói của nó hôi lắm!
Mẹ định cho mình đi vòng vòng qua biển nhân tạo ở Đại Nam nhưng mà vé đắt quá, hình như 60k một người. Quan trọng là cả mẹ và cậu Phương chẳng ai đem đồ tắm theo.Hơn nữa cả nhà có kế hoạch đi VT vào T7 và CN nên mình cũng chẳng mè nheo đòi đi tắm hay xem biển làm gì.
Thấy mẹ mình khen mỗi cái chùa hay đền gì đó ở Đại Nam là thực sự khác biệt thôi. Bên ngoài trông cảnh đã đẹp và bề thế, vào bên trong thì đúng là khác biệt. Lịch sử VN được tái hiện qua phần tóm tắt bằng lời và tranh đồng - mẹ mình nói là trông nó cao cấp và đắt tiền, và đúng là nó là vọng ngưỡng chứ không phải tín ngưỡng - vì nhang khói chỉ là phảng phất và những người được thờ ở đây cũng rất chọn lọc, có cả bác Hồ nữa!
Cậu mình chỉ cho cả nhà xem trần nhà của khu thờ tự này. Nó quả là rất đẹp và gần gũi thân thiện với thiên nhiên, có rất là nhiều chim được vẽ trên nền trời màu xanh (biển).
May là đến lúc gần về trời mới mưa tầm tã. Không thì hỏng cả một ngày. Xe buýt đông như nêm, may mà bác lái xe chỉ cho mẹ mượn một cái ghế nhựa ngồi ẵm mình. Nó kêu cót két thấy ghê, nhưng kệ nó, mình ngủ khò một giấc đến tận lúc gần về tới nhà. Mẹ mình cũng ngủ quên đến tận lúc cậu Phương đánh thức hỏi sắp tới nhà chưa. Bộ dạng mẹ mình mắc cười lắm khi chú phụ xe kêu xuống tại giao lộ Nguyễn Oanh và Nguyễn Văn Lượng. Mãi rồi mẹ cũng định hướng được đường về nhà!
Bài này dài quá để mình viết bài khác về Vũng Tàu vậy
Đi Vũng Tàu chơi vui thật. Toàn được ăn quán với tôm cá - mấy thứ mà mẹ nói là giàu canxi. Nói vậy chứ mình cũng chẳng hảo mấy món đấy lắm. Mình chỉ thích bú sữa để cao giống hươu cao cổ thôi. Tiện thể nói về hươu cao cổ, hôm thứ 6 tuần vừa rồi, trước khi đi Vũng Tàu mẹ mình nghỉ làm đưa mình và cậu Phương xuống Đại Nam ở Bình Dương chơi, ở đó mình đếm được tận bốn con hươu cao cổ - cao thật là cao vì mình đứng trên sàn mà mấy bạn hươu còn thò cổ lên chỗ mình đứng đòi ăn nữa cơ. Mình ăn hết một cây kem chuối dâu- mình biết chắc là hươu chỉ ăn cỏ thôi nên mình chén hết cả cây kem. Mẹ và cậu Phương chụp lại mấy cái hình nhoe nhoét kem nói mình giống con mèo lắm, mà giống thật!
Để mình kể về vụ đi Đại Nam trước nhé. Mẹ mình là một người tổ chức và dẫn đường đại tài vì lúc đi mình được chuyển qua ba lần xe buýt, một lần xe ôm. Mẹ mình ôm điện thoại gọi đi gọi lại nhờ tổng đài hướng dẫn hoài, chắc là tại đường cao tốc ngăn không cho người qua lại nhiều nên mẹ mình mới bị lỡ độ thôi, chứ lúc đầu thấy mẹ tính toán là chỉ có 2 lần xe buýt là tới nơi rồi. Dù sao cũng được thử cảm giác là công dân biết bảo vệ môi trường vì sử dụng các phương tiện giao thông công cộng! May mà lúc về chỉ có bắt một lần xe buýt và một lần xe ôm. Đại Nam cũng được - đấy là nói theo cách của mẹ mình, vì chắc đến lúc hoàn thành nó sẽ khác nhiều với bây giờ. Hiện tại thì chỉ có tắm biển, thăm vườn thú, chơi trò chơi con nít, thăm khu trượt tuyết thôi. Mấy trò khác như cung điện ngũ phụng hay 18 tầng địa ngục giống Suối Tiên quá rồi. Mình thích con cò đứng một chân quá, và mình nhớ nhất là con cò thôi. Mấy con khác như sư tử, hổ, ngựa vằn thì phải có mẹ nhắc mình mới nhớ. À có một con voi giả mà nó cũng lắc mông, đung đưa vòi như là thật. Đến lúc mình gặp voi thật thì mình phải quan sát rất kỹ - và mình phát hiện ra con voi thật nó ăn cỏ đấy các bạn ạ. Còn voi giả thì nó không ăn cỏ đâu nhé!
Mình thích đi xe lửa, nó chạy xình xịch đưa mình đi ra vườn thú rồi đi về. Mẹ còn chụp hình cho mình và cậu Phương trên xe lửa nữa. Trông mình chắc cũng không tệ đâu nhỉ? Mối tội cái xe lửa chạy bằng dầu nên mùi khói của nó hôi lắm!
Mẹ định cho mình đi vòng vòng qua biển nhân tạo ở Đại Nam nhưng mà vé đắt quá, hình như 60k một người. Quan trọng là cả mẹ và cậu Phương chẳng ai đem đồ tắm theo.Hơn nữa cả nhà có kế hoạch đi VT vào T7 và CN nên mình cũng chẳng mè nheo đòi đi tắm hay xem biển làm gì.
Thấy mẹ mình khen mỗi cái chùa hay đền gì đó ở Đại Nam là thực sự khác biệt thôi. Bên ngoài trông cảnh đã đẹp và bề thế, vào bên trong thì đúng là khác biệt. Lịch sử VN được tái hiện qua phần tóm tắt bằng lời và tranh đồng - mẹ mình nói là trông nó cao cấp và đắt tiền, và đúng là nó là vọng ngưỡng chứ không phải tín ngưỡng - vì nhang khói chỉ là phảng phất và những người được thờ ở đây cũng rất chọn lọc, có cả bác Hồ nữa!
Cậu mình chỉ cho cả nhà xem trần nhà của khu thờ tự này. Nó quả là rất đẹp và gần gũi thân thiện với thiên nhiên, có rất là nhiều chim được vẽ trên nền trời màu xanh (biển).
May là đến lúc gần về trời mới mưa tầm tã. Không thì hỏng cả một ngày. Xe buýt đông như nêm, may mà bác lái xe chỉ cho mẹ mượn một cái ghế nhựa ngồi ẵm mình. Nó kêu cót két thấy ghê, nhưng kệ nó, mình ngủ khò một giấc đến tận lúc gần về tới nhà. Mẹ mình cũng ngủ quên đến tận lúc cậu Phương đánh thức hỏi sắp tới nhà chưa. Bộ dạng mẹ mình mắc cười lắm khi chú phụ xe kêu xuống tại giao lộ Nguyễn Oanh và Nguyễn Văn Lượng. Mãi rồi mẹ cũng định hướng được đường về nhà!
Bài này dài quá để mình viết bài khác về Vũng Tàu vậy
Sunday, July 5, 2009
Cam Tu - minh viet hom nay nhe

Mình thích nhất chủ nhật vì không phải mè nheo xin ở nhà khỏi đi lớp.Những ngày khác thì dù mình dở chiêu nào cũng chẳng thành công. Hết bà rồi cô Thủy tìm cách dụ mình ra khỏi nhà. Tự mình nhủ là thể nào cũng bị đánh lừa mà bị lừa thật. Nhưng hôm nay thì không, vì là chủ nhật. Chơi vui thật là vui, mặc dù chiều nay trời mưa mẹ không cho mình đi siêu thị quần áo như đã hứa lúc sáng. Cũng chẳng cần vì ở nhà là vui rồi. Chọc bé Như cũng coi như là có trò vui. Thỉnh thoảng mình lấy cây kèn gõ thử lên đầu nó xem có cứng không mà mẹ nhìn thấy là bị la liền. Nó cũng là đứa chẳng vừa, đôi khi nó đánh lại mình, nếu không đánh được nó cũng dám bù lu bù loa lên...Nói chung thỉnh thoảng mình mới ăn hiếp nó thôi, chứ đi lớp nhớ nó lắm.
Hôm nay mẹ lại quẳng cái mền của mình ra thùng rác rồi. Mẹ nói mình cất cái mền đi mà mình muốn mẹ cất dùm nên quăng xuống đất. Tưởng mẹ cũng dễ thương như bà sẽ cất hộ mình, thế mà mẹ quăng thùng rác thật. Không biết tối nay lấy gì đắp đây.
Vụ quăng thùng rác thì đây không phải là lần đầu đâu. Mẹ mình trông hiền thế mà chẳng hiền tí nào đâu nhé. Lần trước mình chơi bộ xe đẩy siêu thị, mẹ cũng không cho mình chơi nữa từ sau khi mình quăng đồ linh tinh. Mình biết mẹ để ở cầu thang, chứ không quăng thùng rác thật nhưng cũng chẳng dám đòi chơi. Mấy thứ đồ khác mình cũng phải tự cất đi trước lúc đi ngủ đấy!
Giờ mình trốn em Như sang chơi với mẹ một lúc đây. Mình cuốn trong cái võng mà em Như hay ngủ. Nó có mùi khai khai thì phải. Mình không quan tâm lắm vì mình chơi một lúc thôi. Mà lúc nhỏ chắc mình đái dầm cũng chẳng kém em Như là bao đâu nhỉ?
Đã gần 9 giờ rưỡi tối rồi. Chắc lại sắp bị nhắc nhở đi ngủ thôi. Mai lại phải đi học rồi. Mình ghét đi học như ba mẹ ghét phải đi làm mỗi thứ 2 vậy. Nhưng vì là người lớn rồi nên phải có trách nhiệm thôi.
HÔm nay mình cũng đánh răng trắng tinh rồi. Mỗi tội thỉnh thoảng quên nhổ nước ra, mình nuốt chửng luôn. Mẹ nói con sâu nó vào bụng rồi. Mình cũng hơi sợ sợ nhưng kệ con sâu chứ. Mình bự hơn nó nhiều mà. THỉnh thoảng nó bò ra hai lỗ mũi mình khi mẹ nhỏ thuốc mũi trông cũng ghê. Chắc mai mình sẽ khá hơn với vụ đánh răng này!
Có mấy tấm hình cả nhà mình đi chơi trông vui lắm. Cả em Như trông cũng dễ thương. Mình sẽ tải lên để cả nhà biết chị em mình lớn và yêu thương nhau thế nào nhé!
Saturday, July 4, 2009
Nhu em - Minh bi nong dau roi
Hôm nay mình khó chịu ghê. Cái đầu mình nó nóng nóng sao đó từ đêm. Mình mượn tạm cái bụng của mẹ để đặt cái đầu lên cho đỡ nóng mà chẳng thấy dễ chịu hơn là bao nhiêu. Mẹ mình và cô Thủy đoán là một đồng chí răng mới của mình sắp nhú lên. Mình cũng nghĩ vậy vì mấy hôm nay "đầu vào" của mình chẳng nhiều mấy mà "đầu ra" phải đến hai ba lần mỗi ngày. Có hôm mắc quá mình chưa kịp ngồi bô đã ị trong quần mất rồi. May mà chị hai đi học chứ ở nhà thể nào cũng nói mình "xấu quá" cho mà xem. Chị Hai mình là chúa thích vụ xấu quá này. Lúc nào mình ị, tè hay tắm chưa kịp mặc quần là thể nào cũng bị bà í chỉ trỏ và chê bai. Mình cũng tìm cơ hội để phản công lại nhưng ngặt nỗi bà ấy không tè trong bô mà vào bồn cầu trong nhà tắm - mình còn nhỏ sao mà theo vào đó được. Vụ ị thì mình theo không nổi vì nó nặng mùi, mà bà ấy ngâm tôm câu giờ đến 1 tiếng đồng hồ thì mũi nào chịu được. Còn vụ tắm giặt thì còn lâu mới chê được, sau khi tắm bà ấy choàng cái khăn ra phía trước, thấy gì đâu mà chê. Cô Thủy có trêu là "Cẩm Tú xấu quá" thì bà ấy cãi liền "mẹ/bà che cho Tú rồi mà"
Mới nói tới mà đã nghe tiếng bà chị Hai của mình về tới rồi. Nghe ba tường thuật cho mẹ và bà nội vụ đi học sáng nay của bà ấy mà thấy bà ấy hư quá. Hôm nay đâu phải chủ nhật đâu mà đòi nghỉ ở nhà chứ! Bà ấy đến trường mà tưởng được đi cầu tuột nên hăm hở theo ba đi liền (ba mình hôm nay mới được thể hiện vai trò xe ôm vì cả bà và mẹ đều đi khám bệnh từ sáng sớm), thấy ba kể là bà ấy nhất quyết không vào nhà trẻ, khóc lóc rầm rĩ đòi về bằng được. Mình nghĩ lớn lên mình sẽ chẳng bao giờ để tình trạng này xảy ra cả, chẳng bao giờ khóc lóc um xùm ở nhà trẻ.Xấu mặt lắm!
Trưa nay không hiểu sao mình thấy khó ngủ quá, mẹ bực mình vì mình nằm từ 2 giờ đến tận 3 giờ rưỡi mới ngủ. Hình như mẹ định lừa cho mình ngủ rồi đi làm gì đó nên mới sốt ruột thế chứ! Thế nên mình không ngủ - nhất là khi có bà nội lên, mình thêm một đồng minh, mình không ngủ thì mẹ làm gì được mình cơ chứ!
Rốt cuộc thì 2 con mắt mình nó cũng díp lại, mà mình muốn tè... Mẹ đưa cái bô nhưng thỉnh thoảng mình cũng phá lệ xem phản ứng của mẹ như thế nào, mẹ mắng mình là hư, đưa bô không ngồi mà leo lên đệm đứng tè. Thì đúng là như vậy, nhưng mình là con nít, mà con nít thì tè dầm đâu có gì lạ... mẹ không nhớ chị hai hồi xưa đến 2 tuổi còn tè dầm nữa mà! Mình giờ mới có 16 tháng thôi mà. Kể ra lúc mẹ giận dữ cũng ghê thật, thiếu điều đét đít mình nữa thôi. Thì kệ, đâm lao phải theo lao thôi, mình gào to để nhát mẹ mình, quả thật mẹ có phần sợ - hôm nay thôi vì mình hơi nóng đầu, mẹ ôm mình dỗ dành, xoa bụng và xoa lưng nữa. Cả tuần có 2 ngày có mẹ ở nhà cả ngày thì phải tranh thủ nhõng nhẽo một tí. Mấy ngày khác thì muốn cũng đâu được - mình bị quẳng lên võng, đưa chóng mặt thì phải ngủ thôi!
Mới nói tới mà đã nghe tiếng bà chị Hai của mình về tới rồi. Nghe ba tường thuật cho mẹ và bà nội vụ đi học sáng nay của bà ấy mà thấy bà ấy hư quá. Hôm nay đâu phải chủ nhật đâu mà đòi nghỉ ở nhà chứ! Bà ấy đến trường mà tưởng được đi cầu tuột nên hăm hở theo ba đi liền (ba mình hôm nay mới được thể hiện vai trò xe ôm vì cả bà và mẹ đều đi khám bệnh từ sáng sớm), thấy ba kể là bà ấy nhất quyết không vào nhà trẻ, khóc lóc rầm rĩ đòi về bằng được. Mình nghĩ lớn lên mình sẽ chẳng bao giờ để tình trạng này xảy ra cả, chẳng bao giờ khóc lóc um xùm ở nhà trẻ.Xấu mặt lắm!
Trưa nay không hiểu sao mình thấy khó ngủ quá, mẹ bực mình vì mình nằm từ 2 giờ đến tận 3 giờ rưỡi mới ngủ. Hình như mẹ định lừa cho mình ngủ rồi đi làm gì đó nên mới sốt ruột thế chứ! Thế nên mình không ngủ - nhất là khi có bà nội lên, mình thêm một đồng minh, mình không ngủ thì mẹ làm gì được mình cơ chứ!
Rốt cuộc thì 2 con mắt mình nó cũng díp lại, mà mình muốn tè... Mẹ đưa cái bô nhưng thỉnh thoảng mình cũng phá lệ xem phản ứng của mẹ như thế nào, mẹ mắng mình là hư, đưa bô không ngồi mà leo lên đệm đứng tè. Thì đúng là như vậy, nhưng mình là con nít, mà con nít thì tè dầm đâu có gì lạ... mẹ không nhớ chị hai hồi xưa đến 2 tuổi còn tè dầm nữa mà! Mình giờ mới có 16 tháng thôi mà. Kể ra lúc mẹ giận dữ cũng ghê thật, thiếu điều đét đít mình nữa thôi. Thì kệ, đâm lao phải theo lao thôi, mình gào to để nhát mẹ mình, quả thật mẹ có phần sợ - hôm nay thôi vì mình hơi nóng đầu, mẹ ôm mình dỗ dành, xoa bụng và xoa lưng nữa. Cả tuần có 2 ngày có mẹ ở nhà cả ngày thì phải tranh thủ nhõng nhẽo một tí. Mấy ngày khác thì muốn cũng đâu được - mình bị quẳng lên võng, đưa chóng mặt thì phải ngủ thôi!
Saturday, June 20, 2009
Mình chẳng yêu mẹ nữa đâu!
Mấy hôm nay chẳng có mẹ ở nhà, Khoẻ ghê - thế là chẳng ai bắt đi ngủ sớm, bắt ăn cơm, bắt xếp đồ chơi vào giỏ trước khi đi ngủ. Không có mẹ mình trở thành người lớn hẳn - mình không thèm khóc nhè khi đi lớp, không thèm mè nheo gì với bà cả. Nói vậy thôi chứ thỉnh thoảng cũng thấy thiêu thiếu thứ gì đó. Mình biết mẹ cưng em Như hơn nhưng chẳng thèm ghen tị làm gì vì Như còn nhỏ xíu, nhưng cũng hơi buồn vì nhớ tiếng mẹ quát thì phải.
Mẹ gọi điện về, à hoá ra mẹ cũng còn nhớ là có gia đình, có ba, có bà nội, có Như và Tú nữa cơ đấy. Mình phải câu giờ điện thoại mới được. Nửa tiếng đồng hồ trôi qua nhanh thật, mẹ toàn hỏi mình những thứ con nít như ăn cơm chưa, đang làm gì, bà nội hay em Như đâu rồi, vân vân và vân vân...chẳng có thứ nào mình muốn trả lời cả. Giờ con lớn rồi, mẹ phải hỏi nhiều thứ khác quan trọng hơn như hôm nay Tú trông em có giỏi không? Tú dạy em Như học được gì rồi chứ!
"Mẹ đi làm mua tiền mua sữa cho Tú bú để cao giống hươu cao cổ", câu này mình luyện mãi mà vẫn bị cà lăm nhiều khi thành "để thành hươu cao cổ...". He hê, làm hươu cao cổ cũng thú vị chứ nhỉ?
Em Như từ ngày mẹ không ở nhà cũng nhiều chuyện lắm, nhõng nhẽo vô cùng! Mình không thích tính nhõng nhẽo con nít này chút nào. Mẹ ở nhà thì nó vòi vĩnh đòi mẹ ẵm, chứ mẹ đi rồi nó còn làm trò này làm gì nhỉ? Mình nghiên cứu mãi mà vẫn chưa ra!!!
Ngày hôm qua mẹ về nhà, còn đón mình bằng taxi nữa chứ! Thấy cô Quyên kêu Cẩm Tú về, mình băng từ trên lầu xuống đất ngay, tìm mãi mà chẳng thấy bà đâu, nghe kêu Tú ơi, Tú ơi mới biết là mẹ.
Đi taxi sướng hơn đi xe máy thật, mình muốn xe máy của mẹ biến mất tiêu để mình có thể đi taxi cho nó sướng. Mẹ ẵm mình, còn hôn hít tùm lum nữa chứ! Mình thấy nhột và kì kì sao đó, mình lớn rồi mà mẹ làm mình giống con nít quá. Nhưng kể ra được ngồi trên lòng mẹ, áp má vào má mẹ cũng vui phết chứ nhỉ?
Em Như thì đúng là trẻ con, nó không rời mẹ một bước, mẹ muốn đi tắm hay toilet gì đó đều phải trốn nó. VÌ thấy mẹ đi ra khỏi phòng là nó có chiêu nước mắt ngắn, nước mắt dài luôn!
Mình cũng muốn cho nó vui nên ngồi lên bụng mẹ cưỡi ngựa cùng với nó, nó có vẻ khoái chí lắm. Hai chị em mình đều chơi trò kéo cưa lừa xẻ với mẹ, mà mẹ thì dở ghê - chút xíu là kêu mệt. Mới có vài chục lần mà mẹ không cho cả hai chị em ngồi xuống chân, kéo lên đầu gối nữa.
Hình như có mẹ mình vui được thêm một tí, hay là bà nấu canh ngon mà mình quất gần hết chén cơm.Thông báo cả nhà là cô Phương, chú Duy cũng sang nữa. Mang tiếng sang chơi mà nói chuyện có chút xíu còn xông lên mở cái TV 32 LCD của ba mình để xem mấy chuyện tình yêu. Chẳng cho mình xem Disney Playhouse gì cả. Mẹ cũng chỉ cho mình và em Như chơi đến gần 10 giờ thôi, còn bắt đi ngủ nữa. Mẹ mình là người cứng nhắc,không chịu suy nghĩ linh hoạt gì cả...
Nhưng trộm nghĩ nếu không cứng vậy thì nhà mình sẽ ra sao nhỉ. Mải suy nghĩ mà mình khò khò lức nào không biết nữa
Sáng nay dậy thì lại thấy mẹ đi rồi. Mình cũng chẳng thèm buồn vì chắc mẹ đi làm lấy tiền mua sữa cho mình và bé Như uống thôi. Mà túm lại đứa buồn là bé Như vì nó bú cái tí của mẹ và nó ngủ với mẹ - chứ mình bú sữa con bò, ngủ với bà thường xuyên nên mẹ vắng nhà mình chỉ thấy trống vắng có chút xíu thôi.
Hôm nay mẹ gọi về, mình chẳng thèm nghe vì biết chắc mẹ sẽ lại hỏi toàn chuyện con nít như ăn uống ị tè và xem TV. Mình còn bận chơi và bận làm hoạ sĩ... Thấy ba đặt máy xuống mình lại hơi tiêng tiếc - hình như mình hơi nhớ mẹ thì phải. Không biết mẹ ở đó có vui không, có nhớ cả nhà mình không nhỉ?
Mình hơi nhớ mẹ. Em Như nhớ mẹ nhiều lắm.Không biết ba mình có nhớ mẹ không nhỉ?
Buồn ngủ quá mình đi khò đây, mai viết tiếp nhé
Mẹ gọi điện về, à hoá ra mẹ cũng còn nhớ là có gia đình, có ba, có bà nội, có Như và Tú nữa cơ đấy. Mình phải câu giờ điện thoại mới được. Nửa tiếng đồng hồ trôi qua nhanh thật, mẹ toàn hỏi mình những thứ con nít như ăn cơm chưa, đang làm gì, bà nội hay em Như đâu rồi, vân vân và vân vân...chẳng có thứ nào mình muốn trả lời cả. Giờ con lớn rồi, mẹ phải hỏi nhiều thứ khác quan trọng hơn như hôm nay Tú trông em có giỏi không? Tú dạy em Như học được gì rồi chứ!
"Mẹ đi làm mua tiền mua sữa cho Tú bú để cao giống hươu cao cổ", câu này mình luyện mãi mà vẫn bị cà lăm nhiều khi thành "để thành hươu cao cổ...". He hê, làm hươu cao cổ cũng thú vị chứ nhỉ?
Em Như từ ngày mẹ không ở nhà cũng nhiều chuyện lắm, nhõng nhẽo vô cùng! Mình không thích tính nhõng nhẽo con nít này chút nào. Mẹ ở nhà thì nó vòi vĩnh đòi mẹ ẵm, chứ mẹ đi rồi nó còn làm trò này làm gì nhỉ? Mình nghiên cứu mãi mà vẫn chưa ra!!!
Ngày hôm qua mẹ về nhà, còn đón mình bằng taxi nữa chứ! Thấy cô Quyên kêu Cẩm Tú về, mình băng từ trên lầu xuống đất ngay, tìm mãi mà chẳng thấy bà đâu, nghe kêu Tú ơi, Tú ơi mới biết là mẹ.
Đi taxi sướng hơn đi xe máy thật, mình muốn xe máy của mẹ biến mất tiêu để mình có thể đi taxi cho nó sướng. Mẹ ẵm mình, còn hôn hít tùm lum nữa chứ! Mình thấy nhột và kì kì sao đó, mình lớn rồi mà mẹ làm mình giống con nít quá. Nhưng kể ra được ngồi trên lòng mẹ, áp má vào má mẹ cũng vui phết chứ nhỉ?
Em Như thì đúng là trẻ con, nó không rời mẹ một bước, mẹ muốn đi tắm hay toilet gì đó đều phải trốn nó. VÌ thấy mẹ đi ra khỏi phòng là nó có chiêu nước mắt ngắn, nước mắt dài luôn!
Mình cũng muốn cho nó vui nên ngồi lên bụng mẹ cưỡi ngựa cùng với nó, nó có vẻ khoái chí lắm. Hai chị em mình đều chơi trò kéo cưa lừa xẻ với mẹ, mà mẹ thì dở ghê - chút xíu là kêu mệt. Mới có vài chục lần mà mẹ không cho cả hai chị em ngồi xuống chân, kéo lên đầu gối nữa.
Hình như có mẹ mình vui được thêm một tí, hay là bà nấu canh ngon mà mình quất gần hết chén cơm.Thông báo cả nhà là cô Phương, chú Duy cũng sang nữa. Mang tiếng sang chơi mà nói chuyện có chút xíu còn xông lên mở cái TV 32 LCD của ba mình để xem mấy chuyện tình yêu. Chẳng cho mình xem Disney Playhouse gì cả. Mẹ cũng chỉ cho mình và em Như chơi đến gần 10 giờ thôi, còn bắt đi ngủ nữa. Mẹ mình là người cứng nhắc,không chịu suy nghĩ linh hoạt gì cả...
Nhưng trộm nghĩ nếu không cứng vậy thì nhà mình sẽ ra sao nhỉ. Mải suy nghĩ mà mình khò khò lức nào không biết nữa
Sáng nay dậy thì lại thấy mẹ đi rồi. Mình cũng chẳng thèm buồn vì chắc mẹ đi làm lấy tiền mua sữa cho mình và bé Như uống thôi. Mà túm lại đứa buồn là bé Như vì nó bú cái tí của mẹ và nó ngủ với mẹ - chứ mình bú sữa con bò, ngủ với bà thường xuyên nên mẹ vắng nhà mình chỉ thấy trống vắng có chút xíu thôi.
Hôm nay mẹ gọi về, mình chẳng thèm nghe vì biết chắc mẹ sẽ lại hỏi toàn chuyện con nít như ăn uống ị tè và xem TV. Mình còn bận chơi và bận làm hoạ sĩ... Thấy ba đặt máy xuống mình lại hơi tiêng tiếc - hình như mình hơi nhớ mẹ thì phải. Không biết mẹ ở đó có vui không, có nhớ cả nhà mình không nhỉ?
Mình hơi nhớ mẹ. Em Như nhớ mẹ nhiều lắm.Không biết ba mình có nhớ mẹ không nhỉ?
Buồn ngủ quá mình đi khò đây, mai viết tiếp nhé
Wednesday, June 17, 2009
Chúc cả nhà ngủ ngon!
Giờ này chắc cả chị hai và chị ba đã ngủ rồi. Chúc các con ngủ ngon!
Chúc ba ngủ ngon, chúc bà nội ngủ ngon, chúc mẹ ngủ ngon!
Tối qua mẹ gọi điện về nhà, mới có một ngày đi xa mà thấy cún đã lớn lên nhiều quá. Cún cầm điện thoại nói chuyện với mẹ như người lớn. Hỏi câu nào trả lời câu đó, rõ ràng, rành mạch! Sáng nay gọi lại nói chuyện với bà nội, hỏi lúc đó Tú đang làm gì, bà nói là Tú vừa chơi vừa trả lời điện thoại cho mẹ đấy! Dùng dằng mãi mà cún chẳng chào tạm biệt, mẹ cũng không lỡ để cún buồn, nhưng rồi cũng phải ngắt điện thoại để cho cún đi ngủ. Nói là viết cho cún ở đây thôi chứ bây giờ lớn rồi chị hai biết cái gì hay, cái gì đẹp nên chỉ chịu tên là Tú thôi!
Đọc cuốn huynh đệ ký, thấy nói về "tập một" "tập 2", mẹ cũng muốn thử tài văn hay chữ tốt của mình quá - vì có bao nhiêu thứ về con để nói, và sẽ cuốn hút và sinh động hơn rất nhiều nếu nhìn mọi việc dưới góc nhìn trẻ thơ!
Xem lại bài viết trước và cả đoạn video nữa, thấy thương ghê - hôm nay mẹ cũng đang ở VT này, nhưng chẳng có ai để chơi cùng cả - coi video thấy Tú và NHư đã hào hứng như thế nào khi được khám phá những điều mới mẻ. Cuộc sống không dừng lại nên mẹ hứa nếu có thời gian rãnh rỗi, nhất định phải cho chị hai chị ba có những trải nghiệm mới mẻ.
Công việc cũng tạm ổn ở đây với mẹ. Ngày hôm qua dịch thuật như là thảm họa vì cả mẹ và một cô đây đều mới, tuy nhiên ngày hôm nay đã tốt hơn rất nhiều. Kỹ năng phiên dịch của mẹ chắc sẽ được cải thiện đáng kể sau chuyến công tác này! NGày hôm nay còn đi Karaoke để cám ơn một đồng chí trong lực lượng bộ đội biên phòng đã tận tình giúp đỡ sắp xếp để đoàn làm việc có kết quả. Mọi người đều say sưa nhiệt tình hát - và nếu chẳng may có một bức hình nào đó lọt ra ngoài thì mọi người sẽ vô cùng ngạc nhiên về khả năng của các thành viên đoàn lãnh sự - múa, hát và quậy tưng bừng - làm việc ra làm việc, và vui chơi cũng hết mình luôn.
Chẳng có gì hay để mua làm quà cho cả nhà cả, chắc phải chờ đến lúc ra Tây Ninh, Mộc Bài thôi.
Như hôm nay nhớ ngủ ngoan nhé, đừng thức khóc đêm, mai ba còn đi làm nữa đấy! Còn Tú chuẩn bị cho tuần sau học với các bạn mới nhé! Yêu cả nhà nhiều.
Giờ mẹ quay lại với việc tìm kiếm thông tin trên Internet đây. Ngày mai cũng là một ngày tương đối - sẽ còn phải tự đào tạo kiến thức chuyên môn của mình nhiều hơn nữa.
Chúc cả nhà ngủ ngon!
Chúc ba ngủ ngon, chúc bà nội ngủ ngon, chúc mẹ ngủ ngon!
Tối qua mẹ gọi điện về nhà, mới có một ngày đi xa mà thấy cún đã lớn lên nhiều quá. Cún cầm điện thoại nói chuyện với mẹ như người lớn. Hỏi câu nào trả lời câu đó, rõ ràng, rành mạch! Sáng nay gọi lại nói chuyện với bà nội, hỏi lúc đó Tú đang làm gì, bà nói là Tú vừa chơi vừa trả lời điện thoại cho mẹ đấy! Dùng dằng mãi mà cún chẳng chào tạm biệt, mẹ cũng không lỡ để cún buồn, nhưng rồi cũng phải ngắt điện thoại để cho cún đi ngủ. Nói là viết cho cún ở đây thôi chứ bây giờ lớn rồi chị hai biết cái gì hay, cái gì đẹp nên chỉ chịu tên là Tú thôi!
Đọc cuốn huynh đệ ký, thấy nói về "tập một" "tập 2", mẹ cũng muốn thử tài văn hay chữ tốt của mình quá - vì có bao nhiêu thứ về con để nói, và sẽ cuốn hút và sinh động hơn rất nhiều nếu nhìn mọi việc dưới góc nhìn trẻ thơ!
Xem lại bài viết trước và cả đoạn video nữa, thấy thương ghê - hôm nay mẹ cũng đang ở VT này, nhưng chẳng có ai để chơi cùng cả - coi video thấy Tú và NHư đã hào hứng như thế nào khi được khám phá những điều mới mẻ. Cuộc sống không dừng lại nên mẹ hứa nếu có thời gian rãnh rỗi, nhất định phải cho chị hai chị ba có những trải nghiệm mới mẻ.
Công việc cũng tạm ổn ở đây với mẹ. Ngày hôm qua dịch thuật như là thảm họa vì cả mẹ và một cô đây đều mới, tuy nhiên ngày hôm nay đã tốt hơn rất nhiều. Kỹ năng phiên dịch của mẹ chắc sẽ được cải thiện đáng kể sau chuyến công tác này! NGày hôm nay còn đi Karaoke để cám ơn một đồng chí trong lực lượng bộ đội biên phòng đã tận tình giúp đỡ sắp xếp để đoàn làm việc có kết quả. Mọi người đều say sưa nhiệt tình hát - và nếu chẳng may có một bức hình nào đó lọt ra ngoài thì mọi người sẽ vô cùng ngạc nhiên về khả năng của các thành viên đoàn lãnh sự - múa, hát và quậy tưng bừng - làm việc ra làm việc, và vui chơi cũng hết mình luôn.
Chẳng có gì hay để mua làm quà cho cả nhà cả, chắc phải chờ đến lúc ra Tây Ninh, Mộc Bài thôi.
Như hôm nay nhớ ngủ ngoan nhé, đừng thức khóc đêm, mai ba còn đi làm nữa đấy! Còn Tú chuẩn bị cho tuần sau học với các bạn mới nhé! Yêu cả nhà nhiều.
Giờ mẹ quay lại với việc tìm kiếm thông tin trên Internet đây. Ngày mai cũng là một ngày tương đối - sẽ còn phải tự đào tạo kiến thức chuyên môn của mình nhiều hơn nữa.
Chúc cả nhà ngủ ngon!
Monday, June 8, 2009
Tháng này ít rảnh rỗi nên không viết cho con được nhiều dù tuần trước và tuần này cả nhà đi chơi quá trời. Không thể không nở nụ cười hạnh phúc khi cả Tú và Như la hét um sùm trong phòng khách sạn khi xuống Vũng Tàu tắm biển. Như chim sổ lồng mà. Tiếc là chỉ tắm có được một chút buổi sáng hôm CN còn chiều thứ 7 thì mưa rầm rĩ. Không biết là cố tình hay vô ý mà lựa ngày đi chơi đúng ngày cưới của ba mẹ. 5 năm qua nhanh thật nhỉ?
Load video chị em Tú và Như lên cho cả nhà xem nhé. Mẹ bận học bài nên sẽ viết sau.
Monday, May 25, 2009
Lại xin thêm một ngày viết cho mẹ nhiều hơn
Hên ghê, hay là xui ghê - vì chỗ offer training manager gửi thư xin lỗi vì chính sách công ty thay đổi không có nhu cầu tuyển dụng vị trí này nữa! Mẹ chẳng phải mất công đắn đo tính toán! Đắn đo suy nghĩ quả là có lý.Cả ba và cô Carol đều có những lời khuyên chí lý và thiết thực trong tình hình kinh tế khủng hoảng thế này!
Mẹ cũng chẳng biết công ty đó đắn đo suy nghĩ cái gì nữa - chẳng biết tại sao tự nhiên có một quyết định nói yes, rồi no - tất cả có thể đổ lỗi cho khủng hoảng kinh tế toàn cầu. Nghe nói tốc độ tăng trưởng của ngành công nghệ phần mềm từ 30-40% giảm chỉ còn khoảng 5-10% trong năm nay thôi. Nhưng đó là thông tin lâu rồi, có từ trước khi họ nói yes! Hehe linh cảm của mẹ cũng đúng lắm chứ nhỉ? Những vị sếp thay đổi quyết định như cơm bữa, nay vầy - mai đã khác thì chắc mẹ giỏi lắm cũng chỉ trụ được một vài tháng mà thôi!
Mai mốt về quê giỗ ông nội rồi. Bà nội có vẻ không ngủ được. Ai cũng có những nỗi niềm riêng mà không phải lúc nào cũng giãi bày được. Có cả thời yêu thương, say mê - rồi có nhiều khi lại ấm ức thất vọng. Nhưng có người bạn đời bên mình chắc cuộc sống cũng đỡ hơn nhiều. Không biết Như và Tú quậy phá suốt ngày có giúp bà nội lấp đầy những khoảng trống không?
Bà nội và ba bị tào tháo đuổi hôm qua sau khi ăn bánh cuốn - hôm nay bà đã khỏi rồi, còn ba uống hết 3 cữ thuốc với nước biển khô không biết mai có đỡ hơn không? Tú đi bác Lợi vì viêm họng mũi nữa rồi, thấy ho nhiều. Mỗi lần đi bác Lợi là vui hết sức - vì bác cho kẹo mà!!!
Như thì cái răng thứ 5 chuẩn bị lên cao nên có vẻ không nhiệt tình vụ ăn uống cho lắm. Suốt ngày muốn ra đường đòi đi chơi thôi! Ngồi trên xe máy thì cúi rạp xuống bên phải rồi bên trái lo dòm xe. Còn đút cả bàn tay vào miệng cắn nữa, mẹ la giữ tay phải không cho ngậm thì nhét tay trái vào - còn cười cười ra vẻ trêu mẹ nữa!
Bà ngoại gọi điện vào nói ngoài đó cụ cố cũng bị tào tháo đuổi, bà ngoại đang lo giặt đồ chăn chiếu. Quan hệ mẹ chồng nàng dâu cũng trăm kiểu khác nhau. Ai biết mà thương cho ai! AI biết mà mừng dùm ai. Thôi thì cứ sống tốt, hy vọng mình sẽ được đối xử lại như mình mong muốn!
Mẹ đang suy nghĩ thật sự cái vụ đầu tư vào trường ngoại ngữ đây! Đến hôm nay thấy hào hứng đã giảm đi rất nhiều. Thấy hình như mình bị lợi dụng - và cũng chẳng có đam mê nhiệt huyết gì mấy nữa - cả thèm chóng chán là tính cách điển hình của mẹ.
Vẫn phải tiếp tục nghĩ suy - nên tiếp tục hay dừng lại - để không hoài phí thời gian của mình!
Mẹ cũng chẳng biết công ty đó đắn đo suy nghĩ cái gì nữa - chẳng biết tại sao tự nhiên có một quyết định nói yes, rồi no - tất cả có thể đổ lỗi cho khủng hoảng kinh tế toàn cầu. Nghe nói tốc độ tăng trưởng của ngành công nghệ phần mềm từ 30-40% giảm chỉ còn khoảng 5-10% trong năm nay thôi. Nhưng đó là thông tin lâu rồi, có từ trước khi họ nói yes! Hehe linh cảm của mẹ cũng đúng lắm chứ nhỉ? Những vị sếp thay đổi quyết định như cơm bữa, nay vầy - mai đã khác thì chắc mẹ giỏi lắm cũng chỉ trụ được một vài tháng mà thôi!
Mai mốt về quê giỗ ông nội rồi. Bà nội có vẻ không ngủ được. Ai cũng có những nỗi niềm riêng mà không phải lúc nào cũng giãi bày được. Có cả thời yêu thương, say mê - rồi có nhiều khi lại ấm ức thất vọng. Nhưng có người bạn đời bên mình chắc cuộc sống cũng đỡ hơn nhiều. Không biết Như và Tú quậy phá suốt ngày có giúp bà nội lấp đầy những khoảng trống không?
Bà nội và ba bị tào tháo đuổi hôm qua sau khi ăn bánh cuốn - hôm nay bà đã khỏi rồi, còn ba uống hết 3 cữ thuốc với nước biển khô không biết mai có đỡ hơn không? Tú đi bác Lợi vì viêm họng mũi nữa rồi, thấy ho nhiều. Mỗi lần đi bác Lợi là vui hết sức - vì bác cho kẹo mà!!!
Như thì cái răng thứ 5 chuẩn bị lên cao nên có vẻ không nhiệt tình vụ ăn uống cho lắm. Suốt ngày muốn ra đường đòi đi chơi thôi! Ngồi trên xe máy thì cúi rạp xuống bên phải rồi bên trái lo dòm xe. Còn đút cả bàn tay vào miệng cắn nữa, mẹ la giữ tay phải không cho ngậm thì nhét tay trái vào - còn cười cười ra vẻ trêu mẹ nữa!
Bà ngoại gọi điện vào nói ngoài đó cụ cố cũng bị tào tháo đuổi, bà ngoại đang lo giặt đồ chăn chiếu. Quan hệ mẹ chồng nàng dâu cũng trăm kiểu khác nhau. Ai biết mà thương cho ai! AI biết mà mừng dùm ai. Thôi thì cứ sống tốt, hy vọng mình sẽ được đối xử lại như mình mong muốn!
Mẹ đang suy nghĩ thật sự cái vụ đầu tư vào trường ngoại ngữ đây! Đến hôm nay thấy hào hứng đã giảm đi rất nhiều. Thấy hình như mình bị lợi dụng - và cũng chẳng có đam mê nhiệt huyết gì mấy nữa - cả thèm chóng chán là tính cách điển hình của mẹ.
Vẫn phải tiếp tục nghĩ suy - nên tiếp tục hay dừng lại - để không hoài phí thời gian của mình!
Saturday, May 16, 2009
Một tuần tương đối dễ dàng của mẹ
MẸ bắt đầu làm ở chỗ mới được một tuần rồi. Mọi thứ đều tương đối thuận lợi - môi trường làm việc của ngoại giao đoàn tất nhiên là dễ chịu và chuyên nghiệp, đồng nghiệp thì luôn vui vẻ tươi cười với phong thái người Úc, sếp cũng dễ thương. Chỉ có một thứ phải băn khoăn đó là công việc không có vẻ gì như mẹ vẫn tưởng tượng. Với những công việc tương đối dễ dàng như vậy mẹ nghĩ có thể họ chỉ cần tuyển một người với khả năng bằng nửa năng lực của mẹ cũng đã được rồi.
Mọi thứ sẽ chẳng có gì phải lăn tăn suy nghĩ nếu ngày hôm kia mẹ không nhận được lời mời làm trưởng phòng đào tạo cho một công ty gia công phần mềm. Thực sự mẹ đã đầu tư công sức nhiều mong trúng tuyển vào chức danh đó. Và giả như hai thư mời đến cùng một lúc thì mẹ đã chọn công việc đào tạo rồi - vì nó đúng là sẽ giúp mẹ trong bước đường nghề nghiệp sau này rất nhiều nếu mẹ muốn theo nghề làm đào tạo.
Tuy nhiên có một số điều mẹ không thấy ổn từ "đại sứ" của công ty này - email của mẹ thường là không được trả lời ngay, lý do giải thích là họ có quyết định chậm trễ này là do họ cân nhắc về khả năng kiểm soát hoạt động lớp học (mới có một buổi demo thôi nhé), trang phục hôm mẹ tới phỏng vấn và dạy, và có thể mẹ phát âm sai một số từ, etc...Mẹ ghi nhận và cám ơn, nhưng thực sự khi làm nghề xác thực thông tin ở chỗ làm mới có một tuần thôi nhưng mẹ có cảm giác ngay là có lý do không thuyết phục. Mẹ nghi ngờ họ đã có ai đó nhưng họ ko ở lại trong thời gian thử việc nên họ mới quyết định gọi ứng viên ở vị trí thứ 2.
Nếu sự chân thành tìm thấy được như ở đây: sếp nói với mẹ là ứng viên trước đã nghỉ và mẹ là người thứ 2 trong danh sách nên họ rất hy vọng mẹ là người phù hợp. Mẹ không cảm thấy bị xúc phạm - họ cởi mở chia sẻ, mình cũng cởi mở đón nhận.
Nói về lương bổng và các lợi ích khác thì cũng tương đối rõ ràng là lợi thế nghiêng về ngoại giao đoàn - làm việc ít thời gian, lương cao, nghỉ lễ tết nhiều hơn, mọi chính sách đều rõ ràng vì không chịu sức ép của kinh doanh. Tuy nhiên băn khoăn lớn nhất là sau một vài năm ra ngoài mẹ sẽ làm gì tiếp theo? Và có phải con đường trở thành professional trainer chỉ là ước mong nhất thời của mẹ hay không?
và thêm vụ mở trường nữa - sẽ rảnh rang để lo cho nó nếu làm ở đây. Tuy nhiên sợ trí tuệ sẽ mai một nếu công việc quá dễ dàng và không có thử thách gì cả!
TÚm lại là mẹ sẽ nhờ quân sư là ba và cô Carol xem mọi thứ có sáng tỏ và dễ dàng để có quyết định không hối tiếc về sau không nhé!
Hai chị em vẫn khò này. Ba hôm qua ăn chơi về muộn nên cũng chưa dậy. Định đi VT chơi ngày hôm nay mà Sài gòn đổ mưa. Túm lại vụ VT này chỉ có mẹ thấy phấn khích thôi chứ cả nhà ai cũng thờ ơ.
Hôm nay viết cho mẹ. Sẽ viết cho con sau nhé!
Mọi thứ sẽ chẳng có gì phải lăn tăn suy nghĩ nếu ngày hôm kia mẹ không nhận được lời mời làm trưởng phòng đào tạo cho một công ty gia công phần mềm. Thực sự mẹ đã đầu tư công sức nhiều mong trúng tuyển vào chức danh đó. Và giả như hai thư mời đến cùng một lúc thì mẹ đã chọn công việc đào tạo rồi - vì nó đúng là sẽ giúp mẹ trong bước đường nghề nghiệp sau này rất nhiều nếu mẹ muốn theo nghề làm đào tạo.
Tuy nhiên có một số điều mẹ không thấy ổn từ "đại sứ" của công ty này - email của mẹ thường là không được trả lời ngay, lý do giải thích là họ có quyết định chậm trễ này là do họ cân nhắc về khả năng kiểm soát hoạt động lớp học (mới có một buổi demo thôi nhé), trang phục hôm mẹ tới phỏng vấn và dạy, và có thể mẹ phát âm sai một số từ, etc...Mẹ ghi nhận và cám ơn, nhưng thực sự khi làm nghề xác thực thông tin ở chỗ làm mới có một tuần thôi nhưng mẹ có cảm giác ngay là có lý do không thuyết phục. Mẹ nghi ngờ họ đã có ai đó nhưng họ ko ở lại trong thời gian thử việc nên họ mới quyết định gọi ứng viên ở vị trí thứ 2.
Nếu sự chân thành tìm thấy được như ở đây: sếp nói với mẹ là ứng viên trước đã nghỉ và mẹ là người thứ 2 trong danh sách nên họ rất hy vọng mẹ là người phù hợp. Mẹ không cảm thấy bị xúc phạm - họ cởi mở chia sẻ, mình cũng cởi mở đón nhận.
Nói về lương bổng và các lợi ích khác thì cũng tương đối rõ ràng là lợi thế nghiêng về ngoại giao đoàn - làm việc ít thời gian, lương cao, nghỉ lễ tết nhiều hơn, mọi chính sách đều rõ ràng vì không chịu sức ép của kinh doanh. Tuy nhiên băn khoăn lớn nhất là sau một vài năm ra ngoài mẹ sẽ làm gì tiếp theo? Và có phải con đường trở thành professional trainer chỉ là ước mong nhất thời của mẹ hay không?
và thêm vụ mở trường nữa - sẽ rảnh rang để lo cho nó nếu làm ở đây. Tuy nhiên sợ trí tuệ sẽ mai một nếu công việc quá dễ dàng và không có thử thách gì cả!
TÚm lại là mẹ sẽ nhờ quân sư là ba và cô Carol xem mọi thứ có sáng tỏ và dễ dàng để có quyết định không hối tiếc về sau không nhé!
Hai chị em vẫn khò này. Ba hôm qua ăn chơi về muộn nên cũng chưa dậy. Định đi VT chơi ngày hôm nay mà Sài gòn đổ mưa. Túm lại vụ VT này chỉ có mẹ thấy phấn khích thôi chứ cả nhà ai cũng thờ ơ.
Hôm nay viết cho mẹ. Sẽ viết cho con sau nhé!
Friday, May 8, 2009
Thu sau ! Mai mot duoc di choi roi
Đã là thứ 6 - tuần này mẹ vẫn phải miệt mài trả nợ để có thể ra đi rảnh rang. Ba con sợ mẹ phá quá nên còn nhắc là thế giới bé nhỏ lắm - lại có thể gặp những người tạm biệt hôm nay vào ngày mai nên phải thật là chuyên nghiệp đối với mọi việc - kể cả những việc nhỏ bé như ra đi này.
Các cô ở đây dễ thương ghê, còn hẹn trưa nay ăn tiệc chia tay ở quán bánh canh Trảng Bàng nữa. Rút lại, trong bốn năm làm ở đây - mẹ học được nhiều thứ hay, có nhiều bạn bè đồng nghiệp dễ thương. Còn phần không vui cũng có chứ. Nhưng cứ nhìn sự việc theo hướng tích cực, sẽ thấy tâm hồn thoải mái hơn nhiều! Quy luật 90/10 mới đọc cũng giúp mẹ thấy những gì không vui quá bé nhỏ so với niềm vui có được.
Sáng nay thấy chị Tú đi học dễ thương ghê, tự động xuống nhà, leo lên xe, đi với mẹ - còn tạm biệt em Như nữa. Thế mà đến lớp thấy cô là nhào ra với mẹ khóc lóc rầm rĩ. Biết là con không vui mà. Ráng lên con, còn 1 tuần nữa là sang chỗ mới rồi. Ở đó có nhiều bạn bè hơn, nhiều chỗ vui chơi bay nhảy hơn, hy vọng các cô giáo cũng chuyên nghiệp hơn - để mỗi sáng con tự động đòi đi học! Còn thêm vụ mỗi sáng cô Thuỷ đến làm lại đuổi quầy quậy "cô Thuỷ về đi, cô Thuỷ lấy xe đạp về đi!". Chắc bị cô Thuỷ dụ xuống đất để bà đưa đi trẻ nhiều quá đấy mà!
Em Như thì đêm qua không ngoan mấy nhé, buồn tè mà không chịu đi lăn qua lăn lại hoài. Mẹ xi thì có tè - mà vẫn giãy nảy lên. Lúc gần sáng thì không chịu cho xi mà lên võng nằm là đái cho mẹ ướt hết đó. YÊu cái bô lắm cơ! Nửa đêm dậy cũng kêu bô bô, không có công chuyện gì cũng tới ngồi bô chơi. Thỉnh thoảng thì cũng tè và ị vào bô như người lớn nữa.
Bà nội và cô Thuỷ đang hỏi không biết cái khoản đanh đá, ghê gớm thì Như thừa hưởng của ai vì hình như cả nhà mình đều hiền lành (????). Như đánh chị, giật đồ của chị, không ưa thì lật ra giãy nảy lên - mẹ muốn đét đít như lắm đấy nhé!
Thấy bà nội miêu tả là Như phục thù có chiến lược hẳn hoi nhé. Chị đánh - Như tảng lơ đi rồi lừa lúc chị không chú ý thì quay lại tát bốp vào mặt chị! Dám tát cả bà, mẹ và cô Thuỷ nữa cơ! Thấy cái răng của thứ 2 hàm trên chuẩn bị ló ra rồi. Hèn gì mà Như sổ mũi đến nửa tháng rồi cơ đấy!
Mỗi tối về xem Mickey Mouse trên TV thấy Như và Tú nhảy theo không thể nào không cười - cũng nhún nhảy lắc mông qua lại nhé, nhiều khi lắc qúa té ịch xuống đệm luôn, xuống cả đất nữa. Lại còn biết mắc cỡ nữa! - thấy bị ngó là dừng luôn không biểu diễn tiếp đâu đấy!
Ba thì vẫn miệt mài với những con số và máy tính. HÔm nay có buổi trình bày họp hành gì thì phải. Đêm qua thấy làm đến 2 giờ vẫn chưa xong! Chán lắm rồi đấy mà còn bao nhiêu thứ ràng buộc nên chưa nghỉ được.
Đến đây thôi nhé. Mẹ phải dọn đồ, quăng thùng rác, xoá mọi thứ không liên quan trên máy tính - phải kết thúc chuyên nghiêp như ba con mong đợi thôi!
Các cô ở đây dễ thương ghê, còn hẹn trưa nay ăn tiệc chia tay ở quán bánh canh Trảng Bàng nữa. Rút lại, trong bốn năm làm ở đây - mẹ học được nhiều thứ hay, có nhiều bạn bè đồng nghiệp dễ thương. Còn phần không vui cũng có chứ. Nhưng cứ nhìn sự việc theo hướng tích cực, sẽ thấy tâm hồn thoải mái hơn nhiều! Quy luật 90/10 mới đọc cũng giúp mẹ thấy những gì không vui quá bé nhỏ so với niềm vui có được.
Sáng nay thấy chị Tú đi học dễ thương ghê, tự động xuống nhà, leo lên xe, đi với mẹ - còn tạm biệt em Như nữa. Thế mà đến lớp thấy cô là nhào ra với mẹ khóc lóc rầm rĩ. Biết là con không vui mà. Ráng lên con, còn 1 tuần nữa là sang chỗ mới rồi. Ở đó có nhiều bạn bè hơn, nhiều chỗ vui chơi bay nhảy hơn, hy vọng các cô giáo cũng chuyên nghiệp hơn - để mỗi sáng con tự động đòi đi học! Còn thêm vụ mỗi sáng cô Thuỷ đến làm lại đuổi quầy quậy "cô Thuỷ về đi, cô Thuỷ lấy xe đạp về đi!". Chắc bị cô Thuỷ dụ xuống đất để bà đưa đi trẻ nhiều quá đấy mà!
Em Như thì đêm qua không ngoan mấy nhé, buồn tè mà không chịu đi lăn qua lăn lại hoài. Mẹ xi thì có tè - mà vẫn giãy nảy lên. Lúc gần sáng thì không chịu cho xi mà lên võng nằm là đái cho mẹ ướt hết đó. YÊu cái bô lắm cơ! Nửa đêm dậy cũng kêu bô bô, không có công chuyện gì cũng tới ngồi bô chơi. Thỉnh thoảng thì cũng tè và ị vào bô như người lớn nữa.
Bà nội và cô Thuỷ đang hỏi không biết cái khoản đanh đá, ghê gớm thì Như thừa hưởng của ai vì hình như cả nhà mình đều hiền lành (????). Như đánh chị, giật đồ của chị, không ưa thì lật ra giãy nảy lên - mẹ muốn đét đít như lắm đấy nhé!
Thấy bà nội miêu tả là Như phục thù có chiến lược hẳn hoi nhé. Chị đánh - Như tảng lơ đi rồi lừa lúc chị không chú ý thì quay lại tát bốp vào mặt chị! Dám tát cả bà, mẹ và cô Thuỷ nữa cơ! Thấy cái răng của thứ 2 hàm trên chuẩn bị ló ra rồi. Hèn gì mà Như sổ mũi đến nửa tháng rồi cơ đấy!
Mỗi tối về xem Mickey Mouse trên TV thấy Như và Tú nhảy theo không thể nào không cười - cũng nhún nhảy lắc mông qua lại nhé, nhiều khi lắc qúa té ịch xuống đệm luôn, xuống cả đất nữa. Lại còn biết mắc cỡ nữa! - thấy bị ngó là dừng luôn không biểu diễn tiếp đâu đấy!
Ba thì vẫn miệt mài với những con số và máy tính. HÔm nay có buổi trình bày họp hành gì thì phải. Đêm qua thấy làm đến 2 giờ vẫn chưa xong! Chán lắm rồi đấy mà còn bao nhiêu thứ ràng buộc nên chưa nghỉ được.
Đến đây thôi nhé. Mẹ phải dọn đồ, quăng thùng rác, xoá mọi thứ không liên quan trên máy tính - phải kết thúc chuyên nghiêp như ba con mong đợi thôi!
Tuesday, April 28, 2009
Một ngày mai nắng lên!
Có vẻ tinh thần mẹ lên được tí chút đấy nhỉ? Vì dù sao trong lúc này cũng có nơi nào đó để ra đi! Để có thể tự tin đưa ra lời khuyên với ngừời khác là mặc kệ cuộc đời - nước nổi bèo nổi!
Cuộc đời luôn đầy những điều bất ngờ.Công việc mới nhận này có lẽ là công việc không bao giờ nghĩ là mình sẽ làm. Đi kiểm tra dịch viết tiếng Anh cho vui thôi, thấy quá nhiều thứ không biết. ĐI phỏng vấn thì người ta hỏi có lường trước khó khăn của công việc này ko thì nghĩ mãi, đến 1 tuần sau mới ra là đây là công việc có tính chất ngoại giao giữa hai chính phủ nên sẽ có vô số điều tế nhị, phải khéo léo trong cư xử mới được. Dịch thuật thì những từ đơn giản như kết án, bỏ tù ... cũng chẳng nhớ ra được. THêm vụ hài hước nữa là hỏi người ta chán chê, hỏi cả vụ có dạy dịch vụ khách hàng cho nhân viên cửa khẩu nữa không? Rồi sau đó nói lại là chỉ để cho vui just joking! Ai joking trong khi đi phỏng vấn như mẹ không nhỉ?
Thêm một chi tiết thú vị nữa là làm công việc hậu cần - thì mẹ trả lời theo bản năng, sắp xếp, lên lịch tùm lum thôi - về nhà nhớ ra là khi dịch có gửi công văn để đón tiếp nữa chứ - vì đâu làm lùm xùm được - đây là quan hệ ngoại giao mà!
Túm lại, còn những điều hay ho về bản thân mình thì mẹ không nhìn thấy. Chắc họ nhìn thấy nên để mẹ là lựa chọn thứ 2 trong danh sách. Phải cảm ơn bạn được lựa chọn đầu tiên đã bị knock out vì vi phạm đạo đức nghề nghiệp. Mẹ con thì khoản đạo đức chắc luôn luôn điểm 10 vì thường không ai yêu cầu nhưng trong mẹ luôn có một rào cản đạo đức tự điều chỉnh bản thân mình, năng lực thì nếu có động lực làm việc thì sẽ tiến bộ đáng kể thôi!
Kể về con nhé! Mỗi lần đưa Tú đi học là tốn không biết bao nhiêu nước bọt. CÔ Thuỷ phải cho uống nước đường, ăn kẹo (là dỗ ngon dỗ ngọt đấy), mới chịu xuống. Đến lớp thì quắp lấy mẹ hoặc bà khóc rưng rức - thương con lắm nhưng đâu có nghỉ ở nhà để chơi với con được. Mấy cô giáo dạy con mẹ chẳng thương được tí nào - có vẻ không biết dỗ như cô Mai nhỉ? Hoặc là thiếu cả lòng yêu trẻ nữa! Hy vọng tháng tới chuyển sang chỗ mới con sẽ thích đến lớp hơn.
Tối đến con đòi nằm võng, đòi ngủ với mẹ - nghe sao không thương được. Nhưng mà 2 chị em ngủ chung thì bạn này ọ ẹ cái là bạn kia thức dậy rồi - sao mà ngủ chung được. Nên con sang nằm võng chút xíu thôi, rồi thấy mẹ hơi gà gà ngủ là con về bên phòng mình, nhiều lúc ba hoặc bà phải bật xìpô (máy lạnh - ngôn ngữ sáng tạo của con từ khi con biết nói) mới chịu ngủ đấy!
Bạn Như thì mãi vẫn sổ mũi, đêm qua đái dầm 2 lần liền. Sáng nay mẹ ẵm lên võng, đái luôn ra cả người mẹ nữa! Chắc là lỗi tại mẹ đã không xì xì. Tối qua tự nhiên đòi ị ị... đưa cái bô ngồi, một lúc thấy ị thật - Thế mà mẹ nghĩ là chưa biết gì đấy!
Còn biết chó mèo gà vịt kêu thế nào nữa nhé! Sáng nay mẹ đi dạy sớm, đòi theo khóc quá trời! Gặp ai cũng lật áo lên đòi xem cái tí! Ê ê em Như xấu quá kìa!
Hôm nay vậy thôi nhé. Hẹn hôm khác lại viết tiếp!
Cuộc đời luôn đầy những điều bất ngờ.Công việc mới nhận này có lẽ là công việc không bao giờ nghĩ là mình sẽ làm. Đi kiểm tra dịch viết tiếng Anh cho vui thôi, thấy quá nhiều thứ không biết. ĐI phỏng vấn thì người ta hỏi có lường trước khó khăn của công việc này ko thì nghĩ mãi, đến 1 tuần sau mới ra là đây là công việc có tính chất ngoại giao giữa hai chính phủ nên sẽ có vô số điều tế nhị, phải khéo léo trong cư xử mới được. Dịch thuật thì những từ đơn giản như kết án, bỏ tù ... cũng chẳng nhớ ra được. THêm vụ hài hước nữa là hỏi người ta chán chê, hỏi cả vụ có dạy dịch vụ khách hàng cho nhân viên cửa khẩu nữa không? Rồi sau đó nói lại là chỉ để cho vui just joking! Ai joking trong khi đi phỏng vấn như mẹ không nhỉ?
Thêm một chi tiết thú vị nữa là làm công việc hậu cần - thì mẹ trả lời theo bản năng, sắp xếp, lên lịch tùm lum thôi - về nhà nhớ ra là khi dịch có gửi công văn để đón tiếp nữa chứ - vì đâu làm lùm xùm được - đây là quan hệ ngoại giao mà!
Túm lại, còn những điều hay ho về bản thân mình thì mẹ không nhìn thấy. Chắc họ nhìn thấy nên để mẹ là lựa chọn thứ 2 trong danh sách. Phải cảm ơn bạn được lựa chọn đầu tiên đã bị knock out vì vi phạm đạo đức nghề nghiệp. Mẹ con thì khoản đạo đức chắc luôn luôn điểm 10 vì thường không ai yêu cầu nhưng trong mẹ luôn có một rào cản đạo đức tự điều chỉnh bản thân mình, năng lực thì nếu có động lực làm việc thì sẽ tiến bộ đáng kể thôi!
Kể về con nhé! Mỗi lần đưa Tú đi học là tốn không biết bao nhiêu nước bọt. CÔ Thuỷ phải cho uống nước đường, ăn kẹo (là dỗ ngon dỗ ngọt đấy), mới chịu xuống. Đến lớp thì quắp lấy mẹ hoặc bà khóc rưng rức - thương con lắm nhưng đâu có nghỉ ở nhà để chơi với con được. Mấy cô giáo dạy con mẹ chẳng thương được tí nào - có vẻ không biết dỗ như cô Mai nhỉ? Hoặc là thiếu cả lòng yêu trẻ nữa! Hy vọng tháng tới chuyển sang chỗ mới con sẽ thích đến lớp hơn.
Tối đến con đòi nằm võng, đòi ngủ với mẹ - nghe sao không thương được. Nhưng mà 2 chị em ngủ chung thì bạn này ọ ẹ cái là bạn kia thức dậy rồi - sao mà ngủ chung được. Nên con sang nằm võng chút xíu thôi, rồi thấy mẹ hơi gà gà ngủ là con về bên phòng mình, nhiều lúc ba hoặc bà phải bật xìpô (máy lạnh - ngôn ngữ sáng tạo của con từ khi con biết nói) mới chịu ngủ đấy!
Bạn Như thì mãi vẫn sổ mũi, đêm qua đái dầm 2 lần liền. Sáng nay mẹ ẵm lên võng, đái luôn ra cả người mẹ nữa! Chắc là lỗi tại mẹ đã không xì xì. Tối qua tự nhiên đòi ị ị... đưa cái bô ngồi, một lúc thấy ị thật - Thế mà mẹ nghĩ là chưa biết gì đấy!
Còn biết chó mèo gà vịt kêu thế nào nữa nhé! Sáng nay mẹ đi dạy sớm, đòi theo khóc quá trời! Gặp ai cũng lật áo lên đòi xem cái tí! Ê ê em Như xấu quá kìa!
Hôm nay vậy thôi nhé. Hẹn hôm khác lại viết tiếp!
Saturday, April 25, 2009
Yeu con nhieu!
Hồi này mẹ tham làm nhiều thứ quá nên chẳng có thời gian chăm sóc ai ở nhà cả. Nào là tìm việc mới, nào là đi dạy, nào là nghĩ về kế hoạch kinh doanh. Tất cả bắt đầu đều có vẻ hứng thú lắm. Nhưng mẹ biết mình mà! Sợ lại sắp chán đến nơi rồi!
Yêu con nhiều lắm. Thỉnh thoảng mới có những khoảng lặng để quan sát, xem con chơi, con cười, con đánh nhau. Nếu ai không yêu con nít mới là lạ nhỉ?
Thấy Tú nằm bên phòng mẹ và Như, hỏi sao không về phòng ngủ - lắc đầu, mặt buồn thiu. Bà nội nói Tú không nghe lời bị ba la nên dỗi đó. Lúc tối mẹ có công chuyện ra ngoài, đòi đi theo rồi ngồi cầu thang khóc i ỉ, không biết bao lâu mới nín. Thấy con bây giờ nhạy cảm quá, nói lớn một chút đã khóc rồi, mẹ mắng vì không thương em cũng khóc - có phải vì tủi thân không nhỉ? Con mới chưa đầy ba tuổi mà!
Còn em thì cũng nhiều chuyện lắm cơ. Mỗi đứa một bên đùi không được, đòi đẩy chị ra, đẩy không được thì khóc lóc om sòm, nhiều khi tát thẳng vào mặt chị nữa! Bà cứ ở nhà mà làm trọng tài cũng mệt lử chứ còn gì?
Thế nhưng nhiều khi thấy thương lắm nhé. Em trượt té khóc ré lên, chị chạy lại thổi thổi xoa xoa, dỗ em "không sao đâu". Còn lấy tay đánh vào chỗ em té mắng "chết dầm" - giống y chang bà nội vậy đó! Yêu nhau không vụ lợi đến được tuổi nào? Đến tuổi nào thì bắt đầu nghĩ đến riêng mình? Đến tuổi nào thì không còn thương nhau như chị em gái? Hy vọng là sẽ chẳng có cái ngày đáng buồn đó phải không?
Báo tin là mẹ có lời mời làm ở chỗ mới. Mọi thứ đều có vẻ tốt hơn, nhưng thực sự có tốt hơn không phải trở thành người trong cuộc mới biết được. Sếp trẻ, có vẻ hiện đại - mẹ không có cảm giác tiêu cực về sếp. Nếu công việc trôi chảy thì có thể dừng lại vụ dạy dỗ, có thể thôi cả mơ ước mở trường riêng. Vì có lẽ lo cho cả nhà là công việc nên được ưu tiên hơn cả!
Không biết chỗ mẹ đang làm sẽ phản ứng thế nào nhỉ? Muốn mẹ nghỉ lâu rồi vì nghĩ là vô giá trị! - có lẽ sẽ ngạc nhiên - sao mẹ lại tìm được chỗ làm mới trong một thời gian ngắn đến thế? Hay là mừng - thoát khỏi cục nợ sớm hơn đã tưởng! Đừng nghĩ mẹ vô ơn đối với chỗ đang làm - thật ra mẹ đã biết ơn rất nhiều, muốn cống hiến rất nhiều - nhưng xuất phát điểm hình như là quá cao cho mẹ khiến mẹ không tin bản thân mình có thể làm nhiều việc khác tốt hơn. Có nhiều lúc thấy mình vô giá trị - nhưng có những thời điểm thấy mình là tài sản quý giá. Mọi thứ chỉ là tương đối thôi mà!
Không tự hào, chẳng hối tiếc khi ra đi. Là lẽ tất yếu thôi!
Mẹ load ít hình lên cho cả nhà xem chị em cún hồi này thế nào nhé
Tuesday, April 21, 2009
Có lẽ bị stress rồi!
Mẹ có vẻ trong trạng thái căng thẳng dù mọi việc mình làm đều không bị thúc giục - tự mình làm, tự mình chịu mà. Sao tinh thần đi xuống quá nhanh thế nhỉ? Không thấy yêu, không thấy hứng thú, không thây say mê. Chỉ muốn bỏ tất cả, đi nơi đâu đó, ngủ một giấc ngủ dài - để có tinh thần hứng khởi trở lại!
Nếu mỗi tối không về đùa giỡn với con chắc chẳng thể nào cân bằng được. Thấy con chơi, thấy con lớn, thấy con quậy phá tùm lum - nghĩ mình trẻ lại. Ừ, không biết hôm nay đi nhà trẻ có khóc nữa không đây.
Định tháng tới chuyển cún sang trường công ở Làng Hoa, cho cún rộng cẳng - có thể khiến cún không khóc mỗi lúc đi lớp nữa. Giờ cô Mai nghỉ dạy chỗ cún rồi nên đi trẻ chắc không vui - cũng như mẹ đi làm mỗi ngày này - là vì phải đi thôi!
Giờ con nít xin đi học cũng nhiêu khê ra phết, phải nhờ vả, phải quen biết - mất tiền thôi chắc cũng chẳng nói làm gì. Làm mọi thứ, mong là con vui!
Tối qua Tú đánh em vào đầu, mẹ quát mấy câu mới chịu dừng - còn ra ngồi thu lu ở cửa mặt buồn xo như là bị mắng oan nữa chứ! Thấy tội con quá mới ôm con giảng giải là làm vậy đau em, con ôm lấy khóc oà tấm tức! Muốn khóc theo.
Sáng hôm qua đọc sơ phần giới thiệu cuốn sách Huynh Đệ ký, (chắc cũng sẽ mua một cuốn thôi) nói về việc phải nhường đồ chơi cho em, phải chia sẻ mẹ với em, phải hy sinh nhiều thứ khi có em ra đời... nghĩ lại cho cún --- ừ đang là trung tâm vũ trụ mà có em thì thấy không còn là người quan trọng nhất trong nhà nữa! Tủi thân chứ nhỉ?
Nhớ cô Giang ngoài HN lúc còn làm cho PD có khuyên, thỉnh thoảng có thời gian chị ôm đứa lớn chứ thấy tội lắm! Lời khuyên này cũng có lý phảikhông? Mẹ nhớ là mẹ còn ganh tị với cậu Phương khi đã đi học lớp 1, lớp 2 nữa thì trách gì Tú nhỉ?
Còn Như cũng đâu vừa. Rình chị hở ra một chút là cướp đồ. Còn thẳng tay tát vào mặt chị nữa (nhiều lúc tát cả ba, mẹ cả bà nội luôn). Chị đánh lại là khóc bù lu bù loa. Hôm nay bắt đầu sụt sịt nữa rồi. Mẹ đang bị cả nhà đổ tội là đem bệnh về nhà đây!
Đêm qua nóng quá mới cho Như qua phòng chị ngủ chung vì có máy lạnh để mẹ tranh thủ đọc bài sáng nay đi dạy. Thế mà chỉ được một lúc rồi cũng dạy khóc ầm ĩ! Phải bế lại bên này cho nằm quạt với mẹ vậy. Mẹ nằm cạnh Như khò quên đến sáng luôn!
Thôi nhé, có vẻ tinh thần lên được một chút rồi. Quay lại làm cho nó xong mọi thứ đây. Chúc cả nhà ta khoẻ mạnh và thương yêu nhau!
Nếu mỗi tối không về đùa giỡn với con chắc chẳng thể nào cân bằng được. Thấy con chơi, thấy con lớn, thấy con quậy phá tùm lum - nghĩ mình trẻ lại. Ừ, không biết hôm nay đi nhà trẻ có khóc nữa không đây.
Định tháng tới chuyển cún sang trường công ở Làng Hoa, cho cún rộng cẳng - có thể khiến cún không khóc mỗi lúc đi lớp nữa. Giờ cô Mai nghỉ dạy chỗ cún rồi nên đi trẻ chắc không vui - cũng như mẹ đi làm mỗi ngày này - là vì phải đi thôi!
Giờ con nít xin đi học cũng nhiêu khê ra phết, phải nhờ vả, phải quen biết - mất tiền thôi chắc cũng chẳng nói làm gì. Làm mọi thứ, mong là con vui!
Tối qua Tú đánh em vào đầu, mẹ quát mấy câu mới chịu dừng - còn ra ngồi thu lu ở cửa mặt buồn xo như là bị mắng oan nữa chứ! Thấy tội con quá mới ôm con giảng giải là làm vậy đau em, con ôm lấy khóc oà tấm tức! Muốn khóc theo.
Sáng hôm qua đọc sơ phần giới thiệu cuốn sách Huynh Đệ ký, (chắc cũng sẽ mua một cuốn thôi) nói về việc phải nhường đồ chơi cho em, phải chia sẻ mẹ với em, phải hy sinh nhiều thứ khi có em ra đời... nghĩ lại cho cún --- ừ đang là trung tâm vũ trụ mà có em thì thấy không còn là người quan trọng nhất trong nhà nữa! Tủi thân chứ nhỉ?
Nhớ cô Giang ngoài HN lúc còn làm cho PD có khuyên, thỉnh thoảng có thời gian chị ôm đứa lớn chứ thấy tội lắm! Lời khuyên này cũng có lý phảikhông? Mẹ nhớ là mẹ còn ganh tị với cậu Phương khi đã đi học lớp 1, lớp 2 nữa thì trách gì Tú nhỉ?
Còn Như cũng đâu vừa. Rình chị hở ra một chút là cướp đồ. Còn thẳng tay tát vào mặt chị nữa (nhiều lúc tát cả ba, mẹ cả bà nội luôn). Chị đánh lại là khóc bù lu bù loa. Hôm nay bắt đầu sụt sịt nữa rồi. Mẹ đang bị cả nhà đổ tội là đem bệnh về nhà đây!
Đêm qua nóng quá mới cho Như qua phòng chị ngủ chung vì có máy lạnh để mẹ tranh thủ đọc bài sáng nay đi dạy. Thế mà chỉ được một lúc rồi cũng dạy khóc ầm ĩ! Phải bế lại bên này cho nằm quạt với mẹ vậy. Mẹ nằm cạnh Như khò quên đến sáng luôn!
Thôi nhé, có vẻ tinh thần lên được một chút rồi. Quay lại làm cho nó xong mọi thứ đây. Chúc cả nhà ta khoẻ mạnh và thương yêu nhau!
Monday, April 20, 2009
Thu 2 la ngay dau tuan
Thứ 2 là ngày đầu tuần mà không biết cả nhà có chăm ngoan được không đây? Cún đi lớp gặp cô khóc nhè, mẹ ngồi cả ngày chẳng làm được gì lên hồn. Ba đi pv không biết kết quả ra sao. Bé Như ko biết hôm nay lây hắt xì của cả mẹ và chị hai có sao không? Bà nội thì chắc vẫn còn mệt và uống thuốc trường kỳ. Điểm qua tình hình sơ sơ là thế!
Tối hôm kia định cho chị em cún đi chơi - kiếm cái máy chụp hình mãi không thấy. Cả mẹ và bà đều có suy nghĩ thiếu tích cực về chị giúp việc - mẹ ngẫm lại - đổ tội cho người khác sao mà dễ thế. Ba cún xuống thấy nó vẫn ở trong giỏ xanh của ba - ngẫm lại, ba cún hơn mẹ ở điểm đó đấy - bình tĩnh và suy xét có lôgíc hơn.
Nói với cả nhà là mẹ ngượng quá, ko nên nghĩ xấu về người khác như vậy. Và chợt nghĩ, nếu cuộc đời mình bớt chút tin tưởng thì nó sẽ chẳng còn là thế nữa. Hy vọng lần nhìn người của mẹ và ba là không sai chút nào. Vì ở mọi giai tầng đều có những người có đạo đức chứ nhỉ?
Vụ đầu tư mở trường - có lẽ là lối đi định mệnh sao? Vì khi mẹ thất nghiệp đến nơi thì chẳng ai gọi đi làm ở mấy chỗ khác cả! Theo lời ông thầy của bà ngoại thì công việc mới sẽ tốt hơn công việc cũ - mà công việc mới nó còn ở đâu đây?
Về với con thôi, tối rồi!
Tối hôm kia định cho chị em cún đi chơi - kiếm cái máy chụp hình mãi không thấy. Cả mẹ và bà đều có suy nghĩ thiếu tích cực về chị giúp việc - mẹ ngẫm lại - đổ tội cho người khác sao mà dễ thế. Ba cún xuống thấy nó vẫn ở trong giỏ xanh của ba - ngẫm lại, ba cún hơn mẹ ở điểm đó đấy - bình tĩnh và suy xét có lôgíc hơn.
Nói với cả nhà là mẹ ngượng quá, ko nên nghĩ xấu về người khác như vậy. Và chợt nghĩ, nếu cuộc đời mình bớt chút tin tưởng thì nó sẽ chẳng còn là thế nữa. Hy vọng lần nhìn người của mẹ và ba là không sai chút nào. Vì ở mọi giai tầng đều có những người có đạo đức chứ nhỉ?
Vụ đầu tư mở trường - có lẽ là lối đi định mệnh sao? Vì khi mẹ thất nghiệp đến nơi thì chẳng ai gọi đi làm ở mấy chỗ khác cả! Theo lời ông thầy của bà ngoại thì công việc mới sẽ tốt hơn công việc cũ - mà công việc mới nó còn ở đâu đây?
Về với con thôi, tối rồi!
Tuesday, April 14, 2009
Hoi hop - tu tin hay lo so
Không bao giờ tưởng tượng nổi một ngày của mẹ như thế này - hồi hộp chờ đợi. Công việc mẹ muốn làm thực sự là gì đó của đam mê- mẹ vô cùng tâm đắc và mẹ cũng nghĩ là ít nhiều mình gây được ấn tượng tốt cho nhà tuyển dụng. Dù đã được thông báo là sẽ biết kết quả trong tuần này nhưng mỗi ngày mẹ lại thấy kém tự tin đi một chút - vì hôm nay đã là thứ 3 rồi. Mẹ biết vị trí này cần tuyển gấp nên sự chậm trễ trong phản hồi này ắt hắn có lý do (!!!).
Thực ra là mẹ muốn quẳng hết mớ việc vớ va vớ vẩn đang làm - cả sếp, cả cái công ty đến hồi muốn tan là tìm mọi cách để đẩy nhân viên đi để khỏi phải đền bù! Nhưng vì lo sợ là sẽ thất nghiệp nên muốn chậm chạp một cách chắc chắn. Hay đó là số phận để mẹ cùng hùn vốn với 1 cô để mở trường Anh ngữ! Ai mà biết được nhỉ ? Có phải đó là số phận là ngã rẽ của cuộc đời không?
Cả ba mẹ đều rất căng thẳng trong giai đoạn này. Hai con nhớ ngoan ngoãn nhé, kẻo lại bị đét đít oan thì khổ! Nói vậy thôi chứ ba mẹ tách bạch chuyện công việc và gia đình lắm. Chẳng thể để thứ stress thường ngày len lỏi vào cuộc sống của gia đình mình được.
Thế nhé, mẹ về đây! Đi làm cũng thấy ngày trôi qua nhanh mà thực sự chẳng enjoy làm việc tí nào!
Thực ra là mẹ muốn quẳng hết mớ việc vớ va vớ vẩn đang làm - cả sếp, cả cái công ty đến hồi muốn tan là tìm mọi cách để đẩy nhân viên đi để khỏi phải đền bù! Nhưng vì lo sợ là sẽ thất nghiệp nên muốn chậm chạp một cách chắc chắn. Hay đó là số phận để mẹ cùng hùn vốn với 1 cô để mở trường Anh ngữ! Ai mà biết được nhỉ ? Có phải đó là số phận là ngã rẽ của cuộc đời không?
Cả ba mẹ đều rất căng thẳng trong giai đoạn này. Hai con nhớ ngoan ngoãn nhé, kẻo lại bị đét đít oan thì khổ! Nói vậy thôi chứ ba mẹ tách bạch chuyện công việc và gia đình lắm. Chẳng thể để thứ stress thường ngày len lỏi vào cuộc sống của gia đình mình được.
Thế nhé, mẹ về đây! Đi làm cũng thấy ngày trôi qua nhanh mà thực sự chẳng enjoy làm việc tí nào!
Thursday, April 9, 2009
Cánh chim tự do?
cánh chim tự do hay cô đơn giữa biển người? Mẹ cũng chẳng biết nữa. Quyết định này cũng chẳng làm mẹ buồn, chỉ thấy có lẽ chưa quen với trạng thái chơi vơi khi mà công việc mới chưa có một lời mời rõ ràng.
Bản thân mẹ thấy mình đã có buổi phỏng vấn thành công, vị COO chia sẻ rất nhiều thông tin như thực trạng bộ máy quản lý công ty, cách làm để động viên nhân viên mà thấy chưa hiệu quả lắm - những dấu hiệu đó mẹ thấy là đã có mức độ tin cậy nào đó từ bác này. Cộng thêm buổi giảng thử cũng có ấn tượng nào đó với sự nhiệt tình (???) của HR director. Nên đặt hy vọng lớn. Như là một canh bạc - tuy nhiên thực tế lại phụ thuộc nhiều vào yếu tố khách quan: các ứng viên khác!
Mẹ chưa bao giờ làm training manager nhưng hoàn toàn tin tưởng mình có thể làm tốt và rất tốt. Sẽ là mình -tràn đầy nhiệt huyết với muôn vàn ý tưởng sáng tạo, tại một nơi mới mà chưa kịp để cho những thói quen thường ngày, lối suy nghĩ cũ mèm ảnh hưởng tới!
Và việc chấm dứt công việc ở đây cũng đơn giản! Mẹ không nhiệt tình cho lắm - vì chưa bao giờ thấy có tương lai - dù làm tốt hay làm dở cũng vậy thôi! Ra đi cảm thấy nhẹ nhõm chứ không hề đau khổ, sướt mướt hay nuối tiếc - hoặc là chai lỳ với cảm xúc, hoặc là đã chán với nhiều thứ quá rồi mà không dám dứt bỏ, vì sợ đổi thay, vì ở đây nhàn hạ mà sung sướng. Đã đến lúc phải đổi thay, cho sự tiến bộ của chính mình.
Việc nhà thì tạm ổn, Như vẫn uống thuốc bác Lợi vì viêm họng mũi. Tú mới dứt thuốc. Tối qua ngạc nhiên thấy Tú không đòi theo mà còn hôn tạm biệt em bé để em bé đi bác sĩ. Nhưng đến lúc em về nhà mới thấy - cún lèo nhèo đòi đi bác sĩ bằng được, bà kể còn bắt bà đóng cửa đưa đi nữa. Sau đó không biết ba làm gì mới khiến Tú quên vụ bác sĩ đấy!
Mấy lúc rày mẹ đi dạy sớm quá nên chẳng có thời gian đưa Tú đi học nữa. Bà chắc là oải lắm nhưng cứ phải động viên bà là cố lên thôi.
Cuộc đời có nhiều đổi thay, và sẽ là thay đổi liên tiếp. Làm sao mà giữ kịp nhịp của cuộc sống. Làm sao có thể yêu thương nhau nhiều hơn? Làm sao vừa kiếm tiền mà còn giữ lửa gia đình? Làm sao theo đuổi đam mê cá nhân mà có thể vẫn có đóng góp đáng kể cho công ty? Làm sao và làm sao?
Giờ chỉ biết mẹ thấy tự do như cánh chim trời sau khi nói chuyện với sếp của mẹ sáng nay. Cứ tận hưởng ngày hôm nay đi vì biết ngày mai sẽ ra sao nhỉ?
Thế nhé, mẹ làm việc tiếp tục đây!
Bản thân mẹ thấy mình đã có buổi phỏng vấn thành công, vị COO chia sẻ rất nhiều thông tin như thực trạng bộ máy quản lý công ty, cách làm để động viên nhân viên mà thấy chưa hiệu quả lắm - những dấu hiệu đó mẹ thấy là đã có mức độ tin cậy nào đó từ bác này. Cộng thêm buổi giảng thử cũng có ấn tượng nào đó với sự nhiệt tình (???) của HR director. Nên đặt hy vọng lớn. Như là một canh bạc - tuy nhiên thực tế lại phụ thuộc nhiều vào yếu tố khách quan: các ứng viên khác!
Mẹ chưa bao giờ làm training manager nhưng hoàn toàn tin tưởng mình có thể làm tốt và rất tốt. Sẽ là mình -tràn đầy nhiệt huyết với muôn vàn ý tưởng sáng tạo, tại một nơi mới mà chưa kịp để cho những thói quen thường ngày, lối suy nghĩ cũ mèm ảnh hưởng tới!
Và việc chấm dứt công việc ở đây cũng đơn giản! Mẹ không nhiệt tình cho lắm - vì chưa bao giờ thấy có tương lai - dù làm tốt hay làm dở cũng vậy thôi! Ra đi cảm thấy nhẹ nhõm chứ không hề đau khổ, sướt mướt hay nuối tiếc - hoặc là chai lỳ với cảm xúc, hoặc là đã chán với nhiều thứ quá rồi mà không dám dứt bỏ, vì sợ đổi thay, vì ở đây nhàn hạ mà sung sướng. Đã đến lúc phải đổi thay, cho sự tiến bộ của chính mình.
Việc nhà thì tạm ổn, Như vẫn uống thuốc bác Lợi vì viêm họng mũi. Tú mới dứt thuốc. Tối qua ngạc nhiên thấy Tú không đòi theo mà còn hôn tạm biệt em bé để em bé đi bác sĩ. Nhưng đến lúc em về nhà mới thấy - cún lèo nhèo đòi đi bác sĩ bằng được, bà kể còn bắt bà đóng cửa đưa đi nữa. Sau đó không biết ba làm gì mới khiến Tú quên vụ bác sĩ đấy!
Mấy lúc rày mẹ đi dạy sớm quá nên chẳng có thời gian đưa Tú đi học nữa. Bà chắc là oải lắm nhưng cứ phải động viên bà là cố lên thôi.
Cuộc đời có nhiều đổi thay, và sẽ là thay đổi liên tiếp. Làm sao mà giữ kịp nhịp của cuộc sống. Làm sao có thể yêu thương nhau nhiều hơn? Làm sao vừa kiếm tiền mà còn giữ lửa gia đình? Làm sao theo đuổi đam mê cá nhân mà có thể vẫn có đóng góp đáng kể cho công ty? Làm sao và làm sao?
Giờ chỉ biết mẹ thấy tự do như cánh chim trời sau khi nói chuyện với sếp của mẹ sáng nay. Cứ tận hưởng ngày hôm nay đi vì biết ngày mai sẽ ra sao nhỉ?
Thế nhé, mẹ làm việc tiếp tục đây!
Friday, April 3, 2009
Ngay nhan ha?
Buổi sáng mẹ không đi làm vì công ty chuyển nhà- sang văn phòng mới, chiều mới qua để dọn dẹp đồ đạc. Đi dạy, thấy yêu học sinh nhưng cũng thấy chán học sinh - chán cả mình nữa - Sao cái gì mẹ con cũng cả thèm chóng chán thế nhỉ. Lúc trước chưa lấy ba có tâm sự với 1 chị - chắc không lập gia đình vì nếu mà cũng nhanh chán như thế thì tự nhiên lập gia đình rồi cũng sớm chia tay. Nhớ có lời khuyên là cuộc sống gia đình thì có nhiều thứ mới mẻ lắm, học mãi cũng chẳng hết được - nên chắc là không chán đâu. Tạm thời đến lúc này thì mẹ thấy lời khuyên này tương đối đúng!
Nhưng những công việc mẹ làm thì cái nào cũng thấy nửa vời - không có nhiệt tình, không có lửa mấy. Sếp mẹ nói đúng, có lẽ mẹ không phù hợp cho công việc hiện tại. Thực ra điều mình nghĩ quyết định việc mình làm. MẸ khôgn bao giờ thấy có tương lai cho công việc đang làm thì sao mà làm việc với toàn bộ con tim và khối óc được chứ! Vậy nên cũng chẳng thấy sốc hay buồn khi nghe người ta bảo mình không tận tâm với công việc. Về trách nhiệm thì làm đúng đủ nhưng khi không có động cơ làm việc hoặc khi động cơ làm việc bị vùi dập mất thì khó mà nhiệt tình hăng hái được
Nói về 2 chị em nhé. Tú đi trẻ lại ngày thứ 2 rồi. Cô Mai nghỉ hẳn nên chắc là Tú đến lớp mà không học thêm được gì nhiều. Như hôm qua hơi nóng, hôm nay có vẻ mát lại rồi - không biết chú răng này của Như có gì đặc biệt mà hành Như quá - một đợt tiêu chảy, lại thêm vụ nóng này nữa.
Như biết nhiều điều ra phết đấy: biết cái Tí của mẹ để bú sữa nhé, biết chỉ áo đẹp của mình nhé, biết kêu "Tú, Tú" khi thấy chị hoặc đồ đạc quần áo của chị, biết ra cửa kêu bà ơi bà ơi. Rồi hôm qua cô Thủy nói là xuống bếp lấy cháo cho Như ăn thì Như ra cửa đứng vẫy tay bai bai cô đấy!
Về vụ ăn vạ thì Như siêu cao thủ hơn chị nhiều - Khóc và la lối to lắm dù nhiều khi chẳng thấy một giọt nước mắt nào. Tú thì cũng chẳng nhường em, nhiều lúc nhà loạn xì ngầu lên vì hai bạn tranh nhau đồ chơi - cả hai cùng khóc!
Bà nội thì vẫn không gì đổi thay mấy, vẫn uống thuốc đều đều. Ba thì oải chắc muốn nghỉ lắm rồi, nhưng lo cho cả nhà nên vẫn cố cày quốc.
Cậu Phương đi làm rồi, thế cũng đỡ lêu lổng - biết đâu sau này không giàu có to nhỉ?
Chẳng biết ra sao ngày sau - chỉ biết ngày hôm nay có những gì trong tay thì nên trân trọng nó!
Thế nhé, chuẩn bị đi làm buổi chiều đây. Trời nắng quá, làm biếng khỏi nhà mà quá nhiều việc, không đi không được!
Nhưng những công việc mẹ làm thì cái nào cũng thấy nửa vời - không có nhiệt tình, không có lửa mấy. Sếp mẹ nói đúng, có lẽ mẹ không phù hợp cho công việc hiện tại. Thực ra điều mình nghĩ quyết định việc mình làm. MẸ khôgn bao giờ thấy có tương lai cho công việc đang làm thì sao mà làm việc với toàn bộ con tim và khối óc được chứ! Vậy nên cũng chẳng thấy sốc hay buồn khi nghe người ta bảo mình không tận tâm với công việc. Về trách nhiệm thì làm đúng đủ nhưng khi không có động cơ làm việc hoặc khi động cơ làm việc bị vùi dập mất thì khó mà nhiệt tình hăng hái được
Nói về 2 chị em nhé. Tú đi trẻ lại ngày thứ 2 rồi. Cô Mai nghỉ hẳn nên chắc là Tú đến lớp mà không học thêm được gì nhiều. Như hôm qua hơi nóng, hôm nay có vẻ mát lại rồi - không biết chú răng này của Như có gì đặc biệt mà hành Như quá - một đợt tiêu chảy, lại thêm vụ nóng này nữa.
Như biết nhiều điều ra phết đấy: biết cái Tí của mẹ để bú sữa nhé, biết chỉ áo đẹp của mình nhé, biết kêu "Tú, Tú" khi thấy chị hoặc đồ đạc quần áo của chị, biết ra cửa kêu bà ơi bà ơi. Rồi hôm qua cô Thủy nói là xuống bếp lấy cháo cho Như ăn thì Như ra cửa đứng vẫy tay bai bai cô đấy!
Về vụ ăn vạ thì Như siêu cao thủ hơn chị nhiều - Khóc và la lối to lắm dù nhiều khi chẳng thấy một giọt nước mắt nào. Tú thì cũng chẳng nhường em, nhiều lúc nhà loạn xì ngầu lên vì hai bạn tranh nhau đồ chơi - cả hai cùng khóc!
Bà nội thì vẫn không gì đổi thay mấy, vẫn uống thuốc đều đều. Ba thì oải chắc muốn nghỉ lắm rồi, nhưng lo cho cả nhà nên vẫn cố cày quốc.
Cậu Phương đi làm rồi, thế cũng đỡ lêu lổng - biết đâu sau này không giàu có to nhỉ?
Chẳng biết ra sao ngày sau - chỉ biết ngày hôm nay có những gì trong tay thì nên trân trọng nó!
Thế nhé, chuẩn bị đi làm buổi chiều đây. Trời nắng quá, làm biếng khỏi nhà mà quá nhiều việc, không đi không được!
Sunday, March 29, 2009
Cuối tháng 3
Một ngày giữa trưa tháng 3 - nóng và nóng quá. Cả 2 bạn Như và cún đều đang khò khò vì sáng nay chơi quá trời. Ở nhà chủ nhật mệt thật. Nhưng mà vui. Chắc là vì lý do vui đó mà sinh hoạt của Như và Tú đều đảo lộn hết: ăn và ngủ chẳng điều độ tí nào.
Như thì hết tiêu chảy được mấy ngày rồi, còn Tú thì có vẻ bắt đầu ho nặng tiếng. Kỳ lạ là mùa hè chứ có phải lạnh như mùa đông ngoài bắc đâu mà vẫn viêm họng được nhỉ?
Muốn tuần tới về quê chơi mà không biết Tú và Như có cho về không nữa! Hai bạn bây giờ to nhất nhà nhé! Vì tuần trước rảnh rỗi định chơi vũng Tàu thì trúng ngay vụ Tào tháo đuổi Như! Thế là cả nhà ở nhà đấy!
Kể chuyện sáng nay đi chơi nhé. Không hiểu vì Tú chán chơi cái xe đạp của em rồi hay vì cao cả nhường em nên Như được ngồi trên xe đạp hoài. Tú thì đi sau vịn cái cần đẩy em đi. Cả 2 bạn đều khoái chí lắm. Ra đường gặp anh Bảo cháu ông Ba - anh này cưng Tú lắm, không biết có cảm tình riêng hay định dấm dúi từ nhỏ mà thỉnh thoảng lai
đem snack (bim bim) cho Tú. Anh này làm pháo dọa Như - tờ giấy gấp vào rồi giật mạnh một cái cho kêu độp. mẹ hỏi xem Tú có nhớ ai hay cho snack không? Biết Tú nói sao không? Đánh đòn giờ! Tú giơ tay dọa anh Bảo - trông giống cô giáo lắm nhé!
Như thì từ hôm qua cũng có vụ làm người lớn. Đem bình nước bắt mẹ bú nước đấy. Vụ này bắt chước nhanh ngoài sức tưởng tượng của mẹ. Ai mà không cười cơ chứ! Cứ nghĩ Như còn bé xíu chưa biết gì đấy!
Mẹ post lại bài hôm trước viết khi Như còn bệnh nhé. Máy tính hôm trước bị khùng nên không post được.
Con ốm (22/3/09)
Con ốm
Ngày thứ 5 Như bị tiêu chảy. Cứ chủ quan cho rằng mọi thứ sẽ dễ dàng hơn với Như nên để con đến nông nỗi này. Mấy ngày đầu Như chỉ đi ị vài ba lần thôi nhưng ngày hôm qua đã lên tới 5 lần, nhiều nước và phân có mùi tanh nồng. 2 giờ sáng tỉnh dậy thấy ba con loay hoay thay tã cho Như, mẹ hỏi thấy Như cọ quạy hay thấy mùi, trả lời nghe mùi! Không biết ba 2 đứa làm gì mà mỗi tối đều thức khuya quá vậy? Mẹ thì oải quá khoảng 10 giờ tối là ôm Như ngủ mất tiêu rồi. Sáng dậy còn lờ đờ vì tranh thủ vài tiếng ban đêm chuẩn bị bài đi dạy. Nhiều khi cũng làm biếng chẳng dậy đêm luôn.Nhưng vì đấu tranh tư tưởng giữa thức và ngủ mất nhiều thời gian quá nên những đêm đó ngủ cũng chẳng thẳng giấc, dậy thấy mệt và có chút tội lỗi…vì ngủ!
Lo lắng vì không những Như đi ị nhiều mà chẳng chịu ăn uống gì cả. Uống nước cũng không chứ nói gì thuốc – mà mẹ biết bác cho thuốc vẫn ở vòng ngoài thôi Canxi, thuốc bổ gì đó, men vi sinh và Smettana– nói đến thuốc lại thấy mấy hãng trong nước shit thật – thuốc bán từng gói nhỏ mà ko có hướng dẫn sử dụng trên gói, tất cả đều ghi xem trong đơn thuốc – không biết khi đóng bao bì mấy đứa đầu đất này có nghĩ đến khách hàng không nhỉ? Đơn thuốc có 1 cái, một hộp đóng chừng 10 gói thì làm sao mà biết cách sử dụng? Tại mẹ bực mình quá nên lạc đề mất rồi!
Bà nội sờ chân Như nói, không biết là đã sụt mất bao nhiêu ký rồi! Mẹ không sốt ruột sao, con xuống nhanh thật. Còn đâu da dẻ từ căng bóng hồng hào? Còn đâu bắp thịt săn chắc, còn đâu cái mông bừ bự chìa ra chờ đánh đít nhỉ? Bao nhiêu nước và nước đã đi từ cơ thể của con ra ngoài? Bao nhiêu tinh khí cũng đi theo mất rồi! Ẵm con lên vai thấy nhẹ, cái vòng đeo tay thấy lỏng ra bao nhiêu – mỗi lần đưa muỗng cháo thấy con gạt ra mà không lo sao? Trưa nay thấy con uống hết 90ml sữa không đường lacto của Enfa rồi 30 ml nước nữa, thấy mừng – nhưng chừng 10’ sau thì ngồi bô ị - mọi thứ chắc theo đó ra hết rồi!
Duy vật thì bảo đó là bệnh tật khi trời nóng, khi không giữ vệ sinh cho con tốt vì bạ cái gì con cũng cho vào miệng, mà mọi thứ ở nhà đâu luôn được giữ sạch sẽ đâu? Rồi cả chế độ dinh dưỡng nữa, biết là mọi người đều muốn tốt cho con, nhưng nhiều khi hiểu biết có hạn nên tưởng giúp con mà hóa ra thành hại con không chừng!
Duy tâm thì bảo có lẽ không thành tâm nên các mụ không phù hộ. Kể ra thì khó mà tin nhưng mà cả ba mẹ và bà nội chẳng ai nhớ ngày để cúng đầy năm cho Như. Mẹ chỉ nhớ ngày dương lịch thôi! Mà theo truyền thống trong này thì cúng ngày âm. Bèn làm đầy năm cho Như ngày dương lịch – theo âm lịch thì chậm đến nửa tháng đấy!
Cầu trời khấn phật cho con mau khỏi – trưa con uống chừng vài chục ml nước cà rốt ninh nhừ - đọc trên mạng thấy nói sẽ giúp giảm nhu động ruột, chặt phân mà có lẽ chưa đủ đô nên con vẫn ị lỏng le. Nếu Tú ko sổ mũi, Như đỡ tiêu chảy và bà nội ko mệt thì chắc nhà mình đang ở Vũng Tàu chơi vui tắm biển rồi. Tuần này mẹ ko phải dạy cuối tuần vì hs đi dã ngoại, định làm gì đó đặc biệt – Mà người tính chẳng bằng trời tính rồi!
Ghé qua nói chuyện chị Tú 1 chút nhé. Hôm nay ko đi lớp ở nhà vui lắm. Tuy nhiên ăn uống tùm lum ko ra sao cả- khẩu phần ăn chắc ko bằng ở nhà trẻ rồi. Được mẹ cho đi chợ 2 lần trong ngày – vui ra trò! Chắc vì cún là chân chạy. Tối nay còn đeo cái bảng tên của mẹ qua cổ, lật áo bà khám trước khám sau, đòi khám cả cho mẹ và em Như nữa – chắc là đệ tử của bác Lợi đây!
Thương em thì có thương nhưng vẫn chẳng nhường em gì cả! Mấy cái quả nhựa để chơi bowling thì giật hết – đến khi chơi chán rồi thì mới đem phát cho mẹ 1 cái, em 1 cái! Em đang cầm đồ chơi hay đang đi dép cũng chạy lại giật bằng được mới thôi. Ba mẹ mà nói to một câu là khóc rầm rĩ lên rồi! Thế nhưng nhiều lúc thấy đúng là chị nhé. Mẹ đang làm dưới bếp mà nghe tiếng em la trên lầu là vào kêu và dắt tay mẹ “Như dậy rồi, Như dậy rồi”, em khóc thì vuốt – đôi khi đập lưng em “sao vậy, sao vậy? nín đi”. Thấy mấy dòng của bác Nguyễn Hồng Ngọc đúng quá “khi nghe con nói, cười, bi bô…là lúc con đã trả hết ơn cho cha mẹ rồi!”. Chắc ai làm ba mẹ cũng có suy nghĩ giống vậy thôi!
Như thì hết tiêu chảy được mấy ngày rồi, còn Tú thì có vẻ bắt đầu ho nặng tiếng. Kỳ lạ là mùa hè chứ có phải lạnh như mùa đông ngoài bắc đâu mà vẫn viêm họng được nhỉ?
Muốn tuần tới về quê chơi mà không biết Tú và Như có cho về không nữa! Hai bạn bây giờ to nhất nhà nhé! Vì tuần trước rảnh rỗi định chơi vũng Tàu thì trúng ngay vụ Tào tháo đuổi Như! Thế là cả nhà ở nhà đấy!
Kể chuyện sáng nay đi chơi nhé. Không hiểu vì Tú chán chơi cái xe đạp của em rồi hay vì cao cả nhường em nên Như được ngồi trên xe đạp hoài. Tú thì đi sau vịn cái cần đẩy em đi. Cả 2 bạn đều khoái chí lắm. Ra đường gặp anh Bảo cháu ông Ba - anh này cưng Tú lắm, không biết có cảm tình riêng hay định dấm dúi từ nhỏ mà thỉnh thoảng lai
đem snack (bim bim) cho Tú. Anh này làm pháo dọa Như - tờ giấy gấp vào rồi giật mạnh một cái cho kêu độp. mẹ hỏi xem Tú có nhớ ai hay cho snack không? Biết Tú nói sao không? Đánh đòn giờ! Tú giơ tay dọa anh Bảo - trông giống cô giáo lắm nhé!
Như thì từ hôm qua cũng có vụ làm người lớn. Đem bình nước bắt mẹ bú nước đấy. Vụ này bắt chước nhanh ngoài sức tưởng tượng của mẹ. Ai mà không cười cơ chứ! Cứ nghĩ Như còn bé xíu chưa biết gì đấy!
Mẹ post lại bài hôm trước viết khi Như còn bệnh nhé. Máy tính hôm trước bị khùng nên không post được.
Con ốm (22/3/09)
Con ốm
Ngày thứ 5 Như bị tiêu chảy. Cứ chủ quan cho rằng mọi thứ sẽ dễ dàng hơn với Như nên để con đến nông nỗi này. Mấy ngày đầu Như chỉ đi ị vài ba lần thôi nhưng ngày hôm qua đã lên tới 5 lần, nhiều nước và phân có mùi tanh nồng. 2 giờ sáng tỉnh dậy thấy ba con loay hoay thay tã cho Như, mẹ hỏi thấy Như cọ quạy hay thấy mùi, trả lời nghe mùi! Không biết ba 2 đứa làm gì mà mỗi tối đều thức khuya quá vậy? Mẹ thì oải quá khoảng 10 giờ tối là ôm Như ngủ mất tiêu rồi. Sáng dậy còn lờ đờ vì tranh thủ vài tiếng ban đêm chuẩn bị bài đi dạy. Nhiều khi cũng làm biếng chẳng dậy đêm luôn.Nhưng vì đấu tranh tư tưởng giữa thức và ngủ mất nhiều thời gian quá nên những đêm đó ngủ cũng chẳng thẳng giấc, dậy thấy mệt và có chút tội lỗi…vì ngủ!
Lo lắng vì không những Như đi ị nhiều mà chẳng chịu ăn uống gì cả. Uống nước cũng không chứ nói gì thuốc – mà mẹ biết bác cho thuốc vẫn ở vòng ngoài thôi Canxi, thuốc bổ gì đó, men vi sinh và Smettana– nói đến thuốc lại thấy mấy hãng trong nước shit thật – thuốc bán từng gói nhỏ mà ko có hướng dẫn sử dụng trên gói, tất cả đều ghi xem trong đơn thuốc – không biết khi đóng bao bì mấy đứa đầu đất này có nghĩ đến khách hàng không nhỉ? Đơn thuốc có 1 cái, một hộp đóng chừng 10 gói thì làm sao mà biết cách sử dụng? Tại mẹ bực mình quá nên lạc đề mất rồi!
Bà nội sờ chân Như nói, không biết là đã sụt mất bao nhiêu ký rồi! Mẹ không sốt ruột sao, con xuống nhanh thật. Còn đâu da dẻ từ căng bóng hồng hào? Còn đâu bắp thịt săn chắc, còn đâu cái mông bừ bự chìa ra chờ đánh đít nhỉ? Bao nhiêu nước và nước đã đi từ cơ thể của con ra ngoài? Bao nhiêu tinh khí cũng đi theo mất rồi! Ẵm con lên vai thấy nhẹ, cái vòng đeo tay thấy lỏng ra bao nhiêu – mỗi lần đưa muỗng cháo thấy con gạt ra mà không lo sao? Trưa nay thấy con uống hết 90ml sữa không đường lacto của Enfa rồi 30 ml nước nữa, thấy mừng – nhưng chừng 10’ sau thì ngồi bô ị - mọi thứ chắc theo đó ra hết rồi!
Duy vật thì bảo đó là bệnh tật khi trời nóng, khi không giữ vệ sinh cho con tốt vì bạ cái gì con cũng cho vào miệng, mà mọi thứ ở nhà đâu luôn được giữ sạch sẽ đâu? Rồi cả chế độ dinh dưỡng nữa, biết là mọi người đều muốn tốt cho con, nhưng nhiều khi hiểu biết có hạn nên tưởng giúp con mà hóa ra thành hại con không chừng!
Duy tâm thì bảo có lẽ không thành tâm nên các mụ không phù hộ. Kể ra thì khó mà tin nhưng mà cả ba mẹ và bà nội chẳng ai nhớ ngày để cúng đầy năm cho Như. Mẹ chỉ nhớ ngày dương lịch thôi! Mà theo truyền thống trong này thì cúng ngày âm. Bèn làm đầy năm cho Như ngày dương lịch – theo âm lịch thì chậm đến nửa tháng đấy!
Cầu trời khấn phật cho con mau khỏi – trưa con uống chừng vài chục ml nước cà rốt ninh nhừ - đọc trên mạng thấy nói sẽ giúp giảm nhu động ruột, chặt phân mà có lẽ chưa đủ đô nên con vẫn ị lỏng le. Nếu Tú ko sổ mũi, Như đỡ tiêu chảy và bà nội ko mệt thì chắc nhà mình đang ở Vũng Tàu chơi vui tắm biển rồi. Tuần này mẹ ko phải dạy cuối tuần vì hs đi dã ngoại, định làm gì đó đặc biệt – Mà người tính chẳng bằng trời tính rồi!
Ghé qua nói chuyện chị Tú 1 chút nhé. Hôm nay ko đi lớp ở nhà vui lắm. Tuy nhiên ăn uống tùm lum ko ra sao cả- khẩu phần ăn chắc ko bằng ở nhà trẻ rồi. Được mẹ cho đi chợ 2 lần trong ngày – vui ra trò! Chắc vì cún là chân chạy. Tối nay còn đeo cái bảng tên của mẹ qua cổ, lật áo bà khám trước khám sau, đòi khám cả cho mẹ và em Như nữa – chắc là đệ tử của bác Lợi đây!
Thương em thì có thương nhưng vẫn chẳng nhường em gì cả! Mấy cái quả nhựa để chơi bowling thì giật hết – đến khi chơi chán rồi thì mới đem phát cho mẹ 1 cái, em 1 cái! Em đang cầm đồ chơi hay đang đi dép cũng chạy lại giật bằng được mới thôi. Ba mẹ mà nói to một câu là khóc rầm rĩ lên rồi! Thế nhưng nhiều lúc thấy đúng là chị nhé. Mẹ đang làm dưới bếp mà nghe tiếng em la trên lầu là vào kêu và dắt tay mẹ “Như dậy rồi, Như dậy rồi”, em khóc thì vuốt – đôi khi đập lưng em “sao vậy, sao vậy? nín đi”. Thấy mấy dòng của bác Nguyễn Hồng Ngọc đúng quá “khi nghe con nói, cười, bi bô…là lúc con đã trả hết ơn cho cha mẹ rồi!”. Chắc ai làm ba mẹ cũng có suy nghĩ giống vậy thôi!
Subscribe to:
Posts (Atom)