Sunday, September 27, 2015

Trung thu ư? Vui vẻ quá!

Có bao nhiêu câu chuyện vui để kể về gia đình em ngày hôm nay mọi người ạ. Một ngày không có khóc lóc. Chỉ có tiếng cười nói vui vẻ thôi. Rằm trung thu năm nay đấy!

Sáng sớm mẹ đã chạy sô vụ họp PH ở trường. Tú lại quên vở nữa, mà hôm nay không ai nặng nhẹ gì với Tú cả. Mẹ cho Tú 2 lựa chọn: đến trường gặp chú bảo vệ xin lên lớp hoặc sang nhà bạn Vân Y mượn vở về chép. Tú đắn đo suy nghĩ một hồi rồi đi theo mẹ. Thấy mẹ có vẻ thành công trong vụ hỏi han chú bảo vệ nên chắc Tú cũng ngộ ra một điều... muốn gì phải yêu cầu, và nếu chưa thử thì chưa thể biết chuyện tốt đẹp gì có thể xảy ra. Làm gương có lẽ là bài học hiệu quả nhất! Mẹ mình thành công trong việc làm gương hỏi và đạt được điều mình mong muốn (thực ra là Tú mong muốn) sáng hôm nay: Tú có vở để hoàn thành nộp cho cô ngày mai, và Tú có thể tự mình hỏi nếu việc tương tự xảy ra.

Trưa về mẹ kêu hai đứa phụ dọn nhà mà sao chả muốn nhúng tay vào việc gì. Bệnh lười tái phát rồi! Mẹ bảo cho 10' dọn dẹp trước khi mẹ hút bụi phòng 2 đứa mình. Vùng vằng một chút...vì đang ham chơi mà... nhưng vì có thời hạn nên cũng cố dọn dẹp. Dọn xong thấy cái phòng sáng sủa hơn...có tinh thần sạch sẽ nên cầm máy hút bụi hút dưới đất, trên bàn, vòng quanh phòng luôn. Kết quả vụ chăm chỉ là mỗi đứa được thưởng một cái Phiếu bé ngoan. Không biết bao nhiêu cái Bé ngoan sẽ đổi được phần thưởng đây. Mẹ có vẻ cũng đồng ý là nếu có phiếu bé hư, có thể dùng phiếu bé ngoan để xí xóa trong việc tính phần thưởng. Nghe cũng có lý ra phết.

Ăn trưa một bữa bình thường vì món cá lăng không phải là món kho yêu thích. "Ngu đỉ" được một hồi thì tự dưng mắc tè, thế là vào bồn cầu giải quyết. Xong xuôi hết muốn ngủ nên phụ mẹ gấp một giường quần áo đầy ẹc trước khi kêu Tú dậy cho Tú đi khám cái tai đau ở BV Nhi Đồng 1. Tú lăn lại lăn qua, lăn lên lăn xuống mãi rồi cuối cùng cũng dứt khỏi được cục keo dính giường (chắc giường có cục keo vì Tú cố hoài rồi cũng bị cái giường kéo xuống!).

Hai đứa ngồi sau xe máy của mẹ để đi ngắm phố phường. Cũng chả mong chờ gì vì dù sao bánh trung thu quá trời ở nhà, bánh trung thu kem lạnh đã ăn mấy tuần trước. Chỉ thèm cái bánh kem lạnh nhỏ xinh trong hộp bánh kem hôm trước mẹ tặng cho cô Trinh - vì cô ấy không dạy chiều thứ 5 nên bà nội phải mang về để tủ lạnh. Có một cái bánh màu xanh lá nhạt bị chảy, mình liếm phần kem chảy thấy ngon mê li luôn. May mà sáng T6 mẹ tặng được, chứ không phiền hà cho mình vì cái vụ kem chảy lắm:).

Để kể về bệnh Tú chứ không mọi người lại kêu mình ham ăn mà quên chủ đề chính. Tú được một bác sĩ kê toa cho bệnh viêm tai giữa. Tiền khám 70k mà tiền thuốc có 10k không thôi. Mẹ nhắn tin gì trong nhà xe cho ba mà lâu muốn chết luôn. Cơn mưa đên cận kề thế mà mẹ vẫn như không biết, cứ từ từ, chậm chậm để 2 đứa mình sốt ruột kêu la quá trời!

Câu chuyện ngày hôm nay thú vị kể từ lúc mẹ quẹo xe vào nhà sách Nguyễn Văn Cừ trên đường Nguyễn văn Cừ. Tường là đi mua cho Tú cây viết rèn nét chữ ai dè mẹ cho 2 đứa mình chọn quà Trung thu nói là cả nhà tặng. Đi mỏi giò quá, định lấy đại một cuốn sổ A4 giống Tú thì tự dưng thấy một dãy bán giấy vẽ Picasso. Lượm một cuốn lên thấy hơn 40k. Mẹ kêu đắt quá. Mình tính lấy cuốn 21k, cũng là A3, dù không đẹp bằng nhưng cũng tạm được rồi dù trong lòng vẫn thích cuốn ban đầu hơn vì có nhiều hình in bìa đẹp. Mẹ hỏi Tú có thích mua một cuốn để vẽ không. Mắt Tú sáng trưng dạ liền. Mẹ bảo vậy Tú lấy cuốn bìa đen trắng rẻ hơn vì Tú đã mua cuốn sổ to rồi (chắc để viết nhật ký quá!) còn cho mình cuốn bìa in màu vì mình không có quà gì khác. Mình còn giả bộ nói thôi đi mẹ mắc quá...nhưng thực sự mình thích cuốn bìa in màu lắm lắm cơ. Chắc là tha hồ trổ tài họa sĩ!

Sau đó là vụ đi ăn kem Baskin Robbins trên Phạm Ngũ Lão. Mẹ xem thông tin thế nào mà nhớ trên đường Bùi viện. Đi từ đầu đến cuối Bùi Viện chả thấy đâu, mẹ phải à lố tổng đài 1080. Cũng đáng công đi vòng vòng vì mua 1 viên kem được khuyến mại 2 viên trong thời gian hiệu kem ăn mừng 70 năm. Kem chưa bao giờ ngon và đặc biệt đến thế. Có ai hạnh phúc như hai đứa mình không?

Chuyện chưa dừng lại ở đó. Sắp về đến nhà mình bỗng nhớ là nó chưa có cái bảng Kim Nguyên. Định đổi cho Tú từ tuần trước mà đáng trí quên mất tiêu. Nãy ở nhà sách Nguyễn Văn Cừ cũng chả nhớ. Tội này của mình cũng to ghê. Mẹ la thì mình cũng đành chịu vì là lỗi của mình. May thay mẹ chỉ cằn nhằn chút xíu rồi cho qua nhà sách Hồng Anh mua cái bảng nhỏ. Tiện thể mẹ tậu luôn cho 2 đứa một cái bảng trắng to to viết bút lông về học cho oách trị giá 70k. Về ba nói nhỏ quá. Nghe đâu ba mẹ bố trí đi đổi cho 2 đứa mình sau bữa cơm trong khi 2 đứa mình với bà nội xuống chơi nhà phao, nghe ca nhạc, thả dèn hoa đăng dưới hồ bơi.






Về nhà muốn ngất luôn khi thấy cái bảng bự chảng. Ba Kiệt còn ưu tiên khoan tường và gắn bảng lên liền. Chỉ tội cây viết mẹ mua dỏm quá chưa viết được chữ nào đã hết mực. Sau chuyến đi mua hàng dưới tiện lợi của mẹ và Tú, cái bảng đã được trưng dụng cho việc học. Ba bắc ghế gắn một cái đèn sáng choang chiếu trên trần nhà chỗ gần bảng nữa. Hai cây viết lông mới xịn thì phải... viết trơn tru ghê! Có hứng học hành quá đi mất thôi!

Kết quả công sức và tiền bạc của ba mẹ là một cái phiếu bé ngoan cho chung 2 người (viết mỗi người một cái thì mỏi tay lắm!). Ngày hôm nay mình rất yêu gia đình mình. Hy vọng ngày mai mình vẫn yêu gia đình dù có thể không có quà!

Sunday, September 20, 2015

Đề bài: tả một buổi đi chơi công viên

Hôm nay em được mẹ chở đi chơi công viên. Chơi công viên không phải là thứ gì quá mới mẻ vì hai chị em của em đã đi chơi ở rất nhiều công viên rồi. Kể tên thì có công viên Hoàng Văn Thụ, Gia Định, Lê Văn Tám, Làng hoa Gò Vấp. Nhưng từ ngày chuyển về căn hộ với công viên liền kề, đi chơi công viên không phải là ưu tiên hàng đầu nữa. Thế nên em mới có cảm xúc hơi mới lạ cho lần đi công viên sáng nay.

Ban đầu cứ tưởng mẹ cho đến công viên 23/9. Chỉ có lèo tèo vài ông bà già tập thể dục. Không lẽ mẹ định cho 2 đứa em dừng chân ở đây sao. May quá, xe máy lướt qua 23/9 quẹo sang đường khác, đến một cái công viên mẹ quảng cáo là rộng mênh mông được gọi là Tao Đàn...Chả biết tên này nghĩa là gì nhưng mà quá trời người luôn. Tập thể dục, tập kỹ năng sống, bán hàng từ thiện, vv và vv. Không biết vì sao mẹ cho đi ra chơi đây. Thôi kệ chiều mẹ một hôm đi... Xếp hàng gửi xe dài loòng thoòng, thế mà sát vạch vào thì được thông báo "hết chỗ!". Mẹ càm ràm quay xe lại "sao không để biển tuốt bên ngoài mà chờ ta vào sát tới nơi mới chưng cái biển ra@". Mẹ cũng có lý nhưng quản lý theo kiểu nông dân manh nha thì thế có gì đáng ngạc nhiên đâu.

Thế rồi mẹ cũng tìm được chỗ gửi xe. Lại phát sinh nhu cầu mới là đi vệ sinh. Cái nhà vệ sinh với con nít, đặc biệt là với em Như của em thường là khu vực được khám phá đầu tiên khi nhà em đi bất cứ đâu. Chà cái nhà vệ sinh ngồi giống như hồi học trường Lương Thế Vinh đây. Hơi hôi một chút nhưng ở đây kiếm chỗ nào giống 5 sao thơm phức được. Như lưỡng lự một hồi cũng giải quyết xong. Cái vụ huấn luyện đi vệ sinh công cộng này mẹ cũng tự hào lắm. Lúc trước thì đừng hòng nha, em nhịn đến khi về nhà mới thôi vì không dám đi chỗ dơ và hôi. Nhưng đi học mấy năm rồi, nhà vệ sinh ở trường nào cũng dơ dáy (dù có người dọn liên tục) nên riết em cũng quen hơn...

Thôi vụ vệ sinh chả có gì hay ho mà mất nhiều thời gian quá. Trên đường gửi xe hai đứa em đã nhắm được chỗ biểu diễn rồi nước nên khi đi vệ sinh xong là nhào vô liền xem thế nào. Ai dè bảng thông báo cho biết chỉ biểu diễn từ 5 giờ chiều. Mẹ em ngó nghiêng thấy người ta có vé vào xem bèn ra chiêu thăm dò, nài nỉ mấy cô ngồi bàn đăng ký và gác cổng. Không ăn thua thì phải vì mẹ em bảo đó là của công ty tổ chức, mà rất tiếc mẹ chả phải nhân viên công ty!

Ba mẹ con em kéo nhau qua công viên Tao Đàn xem mấy anh chị và mấy em múa hát sinh hoạt tập thể. Vui thật nhưng em chả tham gia đâu. Hát múa bài gì về Việt Nam ấy. Xem biểu diễn thấy đều ghê cơ. Nhưng cái khu vuii chơi con nít có vẻ hấp dẫn hơn nhiều. Cả hai đứa em sà xuống bãi cát, móc móc, bới bới xây xây lâu đài. Xung quanh cũng có quá nhiều trẻ con xây lâu đài cát, mà không cái nào giống cái nào cả. Chỉ có tụi trẻ con chúng em mới đủ trí tưởng tượng thôi, còn người lớn nhìn vào sẽ hỏi "ủa cái mô cát xây gì vậy ta?"., Một số trẻ con khác không có đầu óc nghệ thuật nên cứ tưởng là đống cát thôi bèn lấy chân tay nghịch phá, báo hại hai chị em em phải vun lại từ đầu.

Mẹ em kêu mãi cho thời hạn 5 phút, rồi 10 phút rồi 15 phút ... bịn rịn lưu luyến cái lâu đài mãi rồi chúng em cũng bước được ra khỏi khu trò chơi để sang quầy đọc sách. Chà thám tử Conan ở đây cũng có. Đọc miễn phí sương quá đi thôi. Em Như của em đọc xong còn đăng ký làm thẻ mượn 2 cuốn sách về nhà đọc nữa cơ - một cuốn là Conan, cuốn kia là "nhật ký ngốc xít". Nó xử cuốn Conan còn em đọc cuốn còn lại lúc về nhà. Sao mà nhiều chuyện hay và mắc cười quá ta. Tuần tới trả 2 cuốn sách này chắc em phải xin làm thẻ cho riêng mình... sẽ mượn được thêm 2 cuốn sách về đọc. Nghĩa là tiết kiệm được tiền cho ba mẹ rồi.

Phải ra về thôi vì có lẽ trời sắp mưa và gần đến bữa trưa nữa. Mẹ em thấy một cái cổng ra công viên bèn bảo đây chính là đường tắt ra chỗ gửi xe. Chao ôi đường tắt gì mà còn dài hơn đường chính thức luôn. Đi mỏi cái giò qua mấy lần rẽ mới về đến chỗ gửi xe. Em Như tranh thủ lúc đi trên đường còn vào thị sát xem nhà vệ sinh công cộng trên phố Huyền Trân Công Chúa hôi cỡ nào (mẹ em cứ kêu là đường Ngọc Hân công chúa) .

Lẽ ra là về luôn rồi đấy. Ai dè có 2 chú trẻ trẻ kêu mẹ em dừng lại giới thiệu sản phẩm lúc đầu nói tự làm, sau đó nói tự kinh doanh để lấy tiền nuôi bạn đi học đại học. Mẹ em hỏi vài câu rồi chối khéo là chị còn 2 đứa nhỏ mua bán gì đều cần cân nhắc. Thôi để lần sau chị mua nha! Hai chú đó thây mất con cá hơi bự (vì thường mẹ em hay cả nể nên mua liền) cố nài nỉ nhưng mẹ em cũng kiên quyết ra trò. Là vì lúc đầu mẹ em cũng mua mấy con búp bê tưởng là mấy cô chú sinh viên làm, ai dè đồ TQ không, giá bán lại trên trời nữa.

Cuối cùng cũng ra khỏi công viên hẹn ngày tái ngộ để trả sách. Chưa có hoạt động thể chất là bao nhiêu nhưng 2 đứa em đói bụng quá. Trên đường về mẹ em ghé quán Bún chả Hà Nội, em chén một lèo hết phần mình nhưng còn thòm thèm và bụng cũng tốt nữa nên giải quyết hộ mẹ em và bé Như mấy miếng thịt nướng luôn. Lâu quá không ăn bún chả! mà lại ngon nữa nên chả thể nào chối từ. Bé Như cũng gần hết phần của nó. Mẹ em mua đồ ăn cho bà nội và ba em luôn vì trưa chả nấu nướng gì. Bà nội kêu phần bún chả nhiều quá. Được mẹ kể về khả năng măm măm của em, bà em ngường mộ em lắm!

Chiều hai đứa em cũng nhấc được 2 cái mông ra khỏi giường và 2 con mắt khỏi mấy cuốn truyện để xuống tắm hồ. Lúc đầu lạnh ghê nhưng được một lúc là đã gì đâu. Cả hai đứa em đều đeo phao bơi nên được sang hồ người lớn lội nước và đập chân (nói bơi ngượng chết đi được!). Chừng tiếng đồng hồ sau khi mẹ kêu gào nhắc nhở mới lên. Mấy miếng bánh chê ỏng chê eo lúc ban sáng giờ sao ngon lạ kì... Vì hai đứa em "bơi" dữ quá nên đói gần xỉu ấy mà...

Tắm xong lại được chiêu đãi coi bộ phim Doreamon hiệp sĩ không gian. Tối coi một chương trình hài nữa...Ăn gà chiên phô mai...Ôi sao mà sung sướng quá!

Thôi, đổi đề bài từ đi chơi công viên thành hãy miêu tả một ngày chủ nhật của em. Như vậy mới khỏi lạc đề!

Thế là ra về

Thursday, September 17, 2015

Thử thách đầu đời!

Không biết đã bao giờ người lớn nhớ về hồi mình còn nhỏ hay đặt mình vào vị trí của con nít để xem cảm tưởng của mấy đứa trẻ chúng mình thế nào chưa? Hay người lớn chỉ biết chỉ trích, trách móc rồi áp đặt quan điểm những gì người lớn cho là thú vị, vui, bổ ích, có lợi...?


Mình thì chả hiểu làm sao ba mẹ cho rằng việc đi học một trường mới là rất dễ dàng. Sao mà dễ dàng cơ chứ khi có bao nhiêu con mắt tò mò chỉ chờ mình mắc lỗi là lôi mình ra làm trò cười? Sao mà dễ dàng cơ chứ nếu ngồi học trong lớp mà tim đập thon thót lo sợ cho các bạn khác bị cô la, biết đâu có ngày người đó là mình? Sao mà dễ dàng khi nhiều khi mình bị phạt mà lỗi không ở mình mà do các bạn khác? Sao mà dễ dàng khi vừa phải đi học lại vừa tập văn nghệ ...chả có thời gian chép bài hay vui chơi thư giãn ..., mà ai cũng đòi hỏi mình làm thật tốt? vv và vv. Về nhà còn thêm học với ba mẹ...Sao cái sự học nó nhiêu khê thế nhỉ? Nghỉ học đi có chết ai không? Như triệu phú Bill Gates hay ông gì là chủ Facebook á...mấy ổng bỏ học giữa chừng ... thế là thành triệu phú, giờ nổi tiếng quá trời...

Ý định này chớm nở thôi nhưng hôm trước có đọc ké cuốn Tony buổi sáng của mẹ thấy có đoạn nói là chỉ vài ông bỏ học trở thành triệu phú thôi... còn đám bỏ học khác tới hàng triệu người thì có kết cục thê thảm là đi bới bọc nilon ở bãi rác bán ve chai mới có tiền mua đồ ăn...Mình sợ mùi hôi của rác không biết làm nổi nghề này không?

Nói thì nói vậy cho bõ tức và đỡ căng thẳng thôi, chứ nhìn nhận mọi thứ một cách khách quan thì học trường mới cũng chả đến mức quá khó (hay tại mình thông minh nhỉ? hí hí). Hơi căng thẳng đau đầu thôi chứ đến lúc học cũng thú vị ra phết (tất nhiên trừ một vài môn dở òm/ dễ ẹc). Mẹ và ba còn kêu học lớp 4 gì mà khó quá, nhiều câu hỏi hai người chẳng giúp được mình đành phải nhờ bác Guc (Google). Cứ cái đà học tập tấn tới này (và ít bị đau đầu, đau bụng hơn), mình sẽ hơn hẳn ba mẹ khi mình học hết lớp 5 chứ chẳng chơi.

Mẹ hôm nay nói sẽ mua 1 cái bảng to về treo trong nhà để đứa này dạy đứa kia học. Nói chuyện này mới nhớ vụ học tập với Như hôm nay. Mình nằm ườn ra giường làm cô giáo đố Như mấy phép toán nhân dịp nó được mẹ trang bị cho bộ đồ dùng học tập lớp 2. Học trò của mình khá hơn chút, ngồi trả bài, nhưng thấy cái dáng nó ngả ngớn cũng thấy ớn luôn...Nếu mẹ mua mấy thứ này (bảng cô giáo í mà), mình sẽ dạy nhiều môn tại nhà gồm cả môn vẽ cho Như và mấy con thú nhồi bông nữa.

Như thì chả có gì thay đổi dù ở trường cũ hay trường mới. Hình như trong đời nó chả biết lo lắng là gì cả. Mình lo chạy muốn chết khi trống đánh, thế mà nó vẫn đủng đỉnh bên ngoài cổng trường, cởi áo khoác rồi còn đòi để ở ngăn này hay ngăn kia của cặp nữa, rồi chải đầu, rồi từ từ bò vào lớp. Nói sơ tưởng cô giáo nó hiền ... nhưng không phải đâu, cũng dữ ra trò... nó kể cái vụ đập bàn, dùng thước dẻo tét vào tay mấy bạn hư nói chuyện trong giờ học...Mà sao Như nó không sợ cô nhỉ? Chắc từ nhỏ đến giờ nó chả sợ ai. Mới lại chắc nó là học trò cưng của cô Yến nên cô không phạt nó? Chưa chắc nhe... cô giáo nó nghe nói thưởng phạt phân minh lắm, ngoan là khen còn hư cũng phạt ...À hay là vì nó được cô Yến chọn luyện đi thi vở sạch chữ đẹp? Cái này chả liên quan đến vụ có phạt hay không. Để mai hỏi xem tại sao nó không sợ mới được!

Sunday, September 13, 2015

Mọi thứ lại bình thường trở lại rồi!

[bài này viết từ lâu rồi... vì lý do kỹ thuật nên giờ mới cho công chúng biết:)]

Tú không chỉ nhịn cơm thứ 4 đâu mà thứ 5 rồi cũng không ăn tối leo lên giường ngủ luôn. Hôm qua thì 2 đứa mình ngoan dễ sợ, ăn uống đàng hoàng không cần nhắc nhở gì. Lại còn sáng tạo ra mấy cái thiệp tay treo vào bong bóng để đón ba Kiệt đi công tác về nữa chứ! Tiếc cái ba chả coi mấyt tờ giấy gắn vào bong bóng, làm toi công nhắn nhủ mấy lời yêu thương của chúng mình.

Ngó vào tủ lạnh thấy cái bánh Milk Cake. Tú thèm nhỏ dãi cho mà xem. HÔm rồi sinh nhật Tú cả nhà chưa kịp ăn thì Tú đã xử lý xong hết cả rồi. Mình hỏi xem Tú đã tợp hết cái bánh chưa thì bị mẹ kêu nói lại cho mẹ nghe. Hình như mẹ chưa biết từ "tợp" thì phải. Thế là phải giải thích là chén sạch sành sanh đấy.

Ba về hai đứa vui ra trò. Có người kêu la nhờ vả này nọ.

Họp phụ huynh đầu năm!

Cuộc họp phụ huynh đầu tiên ở trường mới. mẹ có vẻ say mê nói về trường mình là trường điểm/ mẫu của quốc gia... đẹp hoành tráng. Tuy nhiên những trang thiết bị phụ kiện như màn cửa, TV hay đầu đĩa còn chưa tới. Giáo viên dạy cũng thiếu luôn. Dù sao cơ sở vật chất cũng đẹp hơn trường cũ rất nhiều. Mẹ bảo vì là chuẩn quốc gia nên năm tới chắc có nhiều người xếp hàng xin vào học trường mình lắm đây. Mẹ đi họp phụ huynh cho mình còn ba Kiệt đi họp cho Tú. Không biết lớp Tú ra sao chứ lớp mình họp sôi nổi lắm. Nghe nói ba bạn Xuân An làm hôi trưởng phụ huynh lớp đấy. Mẹ cầm tiền thu quỹ lớp mà mãi mới đưa cho cô được nên bị trễ giờ về dẫn đến việc trễ đi chợ và bữa cơm trưa chỉ có cá kho và canh cải bó xôi thôi.

Hôm qua ba mua cho chị Tú (và cả mình nữa thì phải) một cái máy Samsung để học bài. Năm lớp bốn học khó thật đấy. Thấy ba kèm Tú nhiều lắm. Còn thấy Tú sợ đi học nữa... không biết là vì bài khó cỡ nào cơ.

Hai đứa hôm qua đi Vivo city được mua 2 cuốn sách trong đó có 1 cuốn về cậu bé bút chì Shin quậy vô địch luôn. Trưa ghé ắn cơm tính thưởng thức món cánh gà chiên nước mắm ai dè cay quá chả dám liếm lần thứ 2. Rõ ràng là mẹ đã dặn không cay mà. Mấy cô chú phục vụ và nhận đặt món tệ hết sức, không mang Coca kèm phần gà chiên nước mắm, món này phục vụ chậm đến nỗi mẹ muốn xỉu vì đói. Hai đứa mình ăn tạm 2 phần cơm văn phòng với đồ mặn là gà kho rau răm và sườn nướng - dở hơn ở Cafe Việt nhiều. Cái vụ ăn ngoài này cũng chả thú vị gì cả.

Trước đó 2 đứa theo mẹ vào siêu thị ăn đủ thứ đồ ăn được giới thiệu gồm có phở, bánh mì với sốt mayoone hay gì đó, nho Mỹ và một hộp sữa chua Nuti. Đồ ăn miễn phí ngon ghê, đỡ cơn đói nữa chứ!

Mưa quá trời rồi nè. Định đi tắm hồ mà không lẽ thành tắm mưa?

Wednesday, September 2, 2015

Nữ hoàng và... đầy tớ!

Hôm qua Như thắng một cách vẻ vang khi đánh cuộc với mama... Chả biết nghe tin vịt ở đâu mà mama khăng khăng nói cả tuần được nghỉ vì 2/9. Mình bảo là có nghi đúng một ngày thôi nhưng mama chẳng tin. Ban đầu cả 2 đứa mình 1 phe... sau đó thấy mama ra dáng nữ hoàng kêu...lấy nước cho ta uống, hai đứa làm ghế cho ta gác nhân, đưa cái giường lại nhà tắm cho ta đi tắm, khó quá thì ngược lại đưa nhà tắm vào giường cho ta, đưa cái mông cho ta matxa ( nói thật vụ nham nhở này mama không kém chị Như tí nào)...Quay qua quay lại một hồi mình thấy dao động bèn rút khỏi cuôc chơi làm trọng tài thôi. Lúc đến trường mama còn bảo đừng thay đồ làm gì, mặc đồ ngủ cho lẹ... vì đến không học thì về luôn đỡ phải thay đồ qua lại lôi thôi (cuối cùng cũng thuyết phục được mama ăn mặc lịch sự ra đường - mình mặc đồ thể dục cho chắc ăn nhớ học thật thì cũng chẳng sao). Như lúc đầu cũng tự tin chắc thắng lắm nhưng sau một hồi bị tra tấn vì những viễn cảnh không tươi sáng mấy nó cũng có phần do dự nên càm ràm "...nữ hoàng gì mà quá đáng..." rồi quyết định "chỉ được nằm ngủ thoải mái thôi chứ không được đòi hỏi nhiều thế"...Hê hê...Một hồi tới trường không thấy ai chở học sinh về trên đường đi... mama nói chắc học sinh nghỉ học về hết rồi...đến trường thấy đông nghẹt lũ học sinh còn thầy cô nữa...mama chống chế chắc tại nhà trường đọc thông báo sai, còn bắt mình và Như đi vòng qua cái bảng thông báo xem đằng sau có gì không? Chả có gì,nếu có chắc là dòng chữ "mama thua cuộc..."

Thế là đầy tớ mama phải cong lưng làm lụngđưa đón chúng mình hôm qua ( vì bà nội đi học đến quá trưa mới về. được cái đầy tớ cũng biết điều nên phục vụ nước chanh lúc hai đứa mình về từ trường lúc buổi trưa. Lại thuê được ông xe ôm miễn phí chạy xe nhanh và an toàn ( lâu lâu có đua một chút..) là ba K mình. Trưa về vì đầy tớ mama và nguwoif lớn ăn đồ ăn còn từ tối trước đó, nữ hoàng và chị của nữ hoàng được đặc cách ăn bún chả và bún nem nướng giao tận nhà từ Café Việt. Ngon gì đâu á..vui vui vui nữa nên chả thể nào ngủ lúc buổi trưa được... hậu quả là dậy sớm tu một ly sữa đầy nên bị Tào Tháo rượt chạy te tua làm cả mình và Như đều muộn học luôn... đầy tớ mama còn bị nữ hoàng và chị nữ hoàng la rầy vì đưa đi học muộn ( giờ ngẫm lại lỗi đâu phải của đầy tớ đâu nhỉ?).


Khi hai đứa tắm hôm qua, đầy tớ mẹ còn tình nguyện vào phục vụ nhưng không được phép...chả nhớ hôm qua kết thúc ra sao nữa vì hôm nay có chuyện vui kể từ sáng nay đây...

Sáng dậy cái là được phục vụ món bột chiên với mứt và mật ong... ngon quá xá nhưng ăn một hòi thì ngán...đầy tờ...à không (hôm nay kêu vậy là bị tét đít vì trò vui đã hết ngày hôm qua rồi)... mama chạy lăng xăng một hồi làm công tác phục vụ...Phục vụ tốt ra trò nha! Rồi hai đứa ôm cái Ipad, hễ mama ngó vào xem cái gì là chạy lẹ...Cái trò rượt từ phòng khách sang phòng bà nội, rồi phòng hai đứa mình ... chạy hồi mama mệt quá bèn từ bỏ... ô la chơi game (hay là học Công nghệ thông tin) sướng ghê!

Trưa được đi măm món Nhật ở Tokyo Deli...Nhân dịp 2/9 rồi 3/9 (sinh nhật Papa) rồi sẵn nguồn tiền do mama mới được trả làm thêm tháng trước. Hồ hố hô... chỉ cần một lý do để không nấu cơm nhà ...Bánh xèo Nhật Bản yêu quý, ta phải chén ngươi...măm măm.. sang món Sushi, món Salad, món soda đá chanh, món mì udon ( món này bị ba ép mãi mới ăn một chút... thấy ghê gì đâu!), tưởng no quá không còn chỗ nào nhét nữa... thế mà cuối cùng cũng nhét thêm được nửa viên kem. Nửa kia mình đi đút cho grandma, papa và mama...Bốn người xài chung một cái muỗng, giờ nghĩ lại thấy không vệ sinh lắm nhưng lúc đó chả thấy gì ngoài niềm vui "no no và no". Dùng thêm chữ của bạn nào trong Huynh đệ ký là " nhà mình đầm ấm quá đi mất!". Như thì khá hơn vì nó ăn cả shishami (cá sống) một cách ngon lành, ăn được cả mì udon nữa...Khi cô phục vụ mang ra 2 viên kem, 1 dâu và 1 vani, mình biết chắc là cục dâu đứa nào sẽ xí... mình chả thèm dâu (hơi sợ là khác) vì lúc trước uống sữa dâu gì đó của Vinamilk bị dị ứng cái mặt sung to thấy gớm lắm... còn chị Ba thì khoái món dâu tây vô cùng, kem ư, sữa chua ư, bánh kem ư...có cái gì màu hồng và vị Strawberry là biết cho chị Ba rồi!

Măm xong ghé thăm nhà vệ sinh. đẹp và ấm cũng làm sao... hèn chi chị Ba đã đi rồi lại đi nữa. Chà vụ sử dung trang thiết bị tưởng dễ mà với grandma là cả vấn đề. Mình phải mở vòi nước, ấn xà bông cho grandma đấy...trẻ con như mình và Như thật là biết nhiều thứ quá cơ!
Nói sơ về nhân vật chính của buổi tiệc hôm nay nhé. Sau khi cảm ơn nhận thiệp từ mình đưa và món qua nho nhỏ (cái áo khoác đi làm ) mama đưa, nhân vật chính rất tập trung vào các món trên bàn ăn, còn ga lăng rót nước tương và thêm washabi cho 2 người phụ nữ trưởng thành. Không biết nhân vật chính có thấy vui không ...khó mà đoán qua vẻ thản nhiên trên khuôn mặt. Hai người phụ nữ tí hon chúng mình thì nhảy loi choi một tự đòi rót nước tương, một nhăm nhăm chấm ké...à hôm nay mình biết ăn washabi với nước tương rồi...cũng không tệ chỉ hơi tê tê giống tương ớt thôi.



Vui quá về mải nói chuyện nên khò trễ.. . giờ mới sắp tỉnh đấy