Để mình kể tiếp vụ việc bất ngờ làm gián đoạn sự nghiệp văn chương trên blog này nhé! Chả là tự nhiên 10am thiếu một tí sáng mồng một Tết ba mình quyết định sẽ về quê nội ở miền Tây lúc 12 giờ tại trạm xe, nghĩa là 11am phải ra khỏi nhà, nghĩa là mẹ sẽ phải làm đồ chay cúng mồng một trong tối đa khoảng nửa tiếng đồng hồ để còn có thể chuẩn bị đồ về quê. Vụ về nhà mồng một này thì cả nhà mình và chú Duy đã nhất trí rồi, nhưng ai cũng nghĩ để đi đến quyết định chuyến xe nào thì phải cần thêm chút thời gian...
Cả nhà chạy như vịt...Mẹ mình nổi lửa cả 2 bếp, chả kịp nấu cơm đãi gì cả nên cho ông bà ăn nui xào với càng cua chay và tàu hũ chiên. Nhìn món ăn cũng hấp dẫn lắm đấy. Tuy nhiên đổi lại thì mẹ mình bị dầu bắn phỏng lung tung trên bàn tay, đến giờ vẫn chưa khỏi và kèm theo việc Như mặc lộn cái váy của mình rộng thùng thình, cùng với sự quên của những thứ quan trọng sau đây: thuốc của Như, kinh phật của bà, đĩa ca nhạc Tết, cục adapter của cái iPod (mẹ mang cọng dây nhưng quên cái đầu này coi như cũng chả có tác dụng gì), kính mắt và khẩu trang cho hai đứa mình, vv và vv...Vì đi đâu dù có cẩn thận lên danh sách vẫn luôn có món cần dùng mà không mang theo...
Bù lại, ba rất xuất sắc đổ hết phần đồ cúng ông bà mang theo để lên xe ăn, còn mang theo mại lọ muối mè đậu phộng (muối vừng lạc). Tết ăn món này ngon lắm... và còn làm cả nhà nhớ chuyến đi HN cưới cậu Phương nữa...mình nhớ đã năn nỉ bà ngoại thế nào để xin thêm một muỗng cơm với muối mè...theo lời mẹ kể thì bụng của mình lúc đó đã bự ơi là bự rồi, ăn thêm chút chắc bể như trái bong bóng màu vàng (ai ko biết trái bong bóng màu vàng là gì thì nghe lại chuyện kể cho con nít đêm khuya phát hành bởi Trùng Dương audio -video nhé).
Về quê thật là vui vì được làm chị của 3 đứa nhóc: Như, Đăng và Bảo. Biệt danh của Như là "Ròm"; ở nhà Đăng được gọi là "bé Bo" còn Bảo thì giống như là công tử bên Tàu "Bảo Bảo". Mình hướng dẫn các em chơi bắn ô tô, làm gương cho các em ăn cơm, còn biết làm trò cho mấy đứa nó khỏi khóc nữa đấy. Được đi theo bà nội và ba sang chỗ quê ngoại của bà nội, rồi đi mấy người họ hàng bên nội. Lì xì nhiều quá đi thôi. Mai mốt mẹ sẽ mua cho hai đứa con heo đất để đựng tiền... Mình và NHư sắp giàu đến nơi rồi!
Lên lại thành phố hôm qua mà vẫn còn tiếc vụ ăn chơi... Cả nhà ăn món gỏi gà này, gà hầm sả này... nghe mẹ và thím Thu nói chuyện thì gà quê có vẻ ngon cực kỳ đấy...Mình và Như chả thích ăn gà, chỉ thích ăn trứng kho thịt thôi, đặc biệt là trứng cút...Ăn thỏa thuê ba bốn bữa liền mà không bị mẹ cấm như ở trên này ... he he, vì Tết mà...lo nấu nướng, rửa chén, giặt đồ rồi giữ em phụ thím Phương và đọc truyện ...tranh con nít nên mẹ đâu có thời gian để cấm chúng mình đâu! Giờ mình tải hình ăn chơi Tết lên nhé có kèm khuyến mãi nhạc và video bài Tết là Tết này.
Thursday, January 26, 2012
Monday, January 23, 2012
Chào tết Nhâm Thìn 2012
Sáng mồng một tết - đánh thức mãi mẹ mới dậy, ba thì vẫn còn lăn bên này bên kia chưa chịu dậy nữa.
Hai đứa mình đã giải quyết xong bữa sáng kiểu tây - sữa và bánh ngọt. Mẹ ăn bánh chưng. Thấy mẹ có vẻ tự động viên tinh thần vụ bánh chưng này lắm, vì hình như chả phải món khoái khẩu thì phải. Gắng lắm cũng ăn hết ...1/8 cái bánh nhà ông Sơn bà Hậu cho. Thế mà mẹ nói trước đây lúc còn đói lắm...cả tết mới có cái bánh đấy. Mẹ còn nhớ ông bà ngoại cẩn thận bỏ con dao nhỏ vào trong túi để đi đường lúc nào đói dừng lại ăn. Sang thì có bánh chưng, bình dân thì cơm nắm muối vừng. Ông bà ngoại đạp xe từ sáng sớm, đến gần tối thì về đến nhà cụ nội, trên đường về sẽ mua một cái cải bắp để luộc ăn tết.
Từ Kép về đến Hải Dương là cả một quãng đường dài, vui...và không kém thử thách. Mẹ và cậu Phương phải bơm xe đạp xì xì(động viên tinh thần) để ông bà ngoại lấy sức đạp xe...Trời thì ít khi đẹp - xám xịt, rét căm căm cùng với mua phùn. Giờ ba mẹ bằng tuổi ông bà ngoại khi đó rồi...Bao nhiêu mùa xuân nữa thì chúng mình sẽ ngồi nghĩ lại những ngày này nhỉ?
Giờ thì sao, xe máy, xe ôm, xe đò, tàu nhanh, máy bay. Muốn đi đâu chắc không quá vất vả, chỉ cần... có tiền!
Ôn cố để mà tri tân thôi. Mình nhỏ xíu mà... công việc hàng đầu là ăn chơi, còn học hành chỉ có tí ti thôi. Hồi này mình tự nhiên không thích nói chuyện điện thoại với ai cả... ông bà ngoại, bà nội hay cậu Phương hoặc mợ Huyền.
Lúc khác mình tâm sự tiếp nhé. Giờ phải đi dẹp đồ cho một việc quan trọng đây
Hai đứa mình đã giải quyết xong bữa sáng kiểu tây - sữa và bánh ngọt. Mẹ ăn bánh chưng. Thấy mẹ có vẻ tự động viên tinh thần vụ bánh chưng này lắm, vì hình như chả phải món khoái khẩu thì phải. Gắng lắm cũng ăn hết ...1/8 cái bánh nhà ông Sơn bà Hậu cho. Thế mà mẹ nói trước đây lúc còn đói lắm...cả tết mới có cái bánh đấy. Mẹ còn nhớ ông bà ngoại cẩn thận bỏ con dao nhỏ vào trong túi để đi đường lúc nào đói dừng lại ăn. Sang thì có bánh chưng, bình dân thì cơm nắm muối vừng. Ông bà ngoại đạp xe từ sáng sớm, đến gần tối thì về đến nhà cụ nội, trên đường về sẽ mua một cái cải bắp để luộc ăn tết.
Từ Kép về đến Hải Dương là cả một quãng đường dài, vui...và không kém thử thách. Mẹ và cậu Phương phải bơm xe đạp xì xì(động viên tinh thần) để ông bà ngoại lấy sức đạp xe...Trời thì ít khi đẹp - xám xịt, rét căm căm cùng với mua phùn. Giờ ba mẹ bằng tuổi ông bà ngoại khi đó rồi...Bao nhiêu mùa xuân nữa thì chúng mình sẽ ngồi nghĩ lại những ngày này nhỉ?
Giờ thì sao, xe máy, xe ôm, xe đò, tàu nhanh, máy bay. Muốn đi đâu chắc không quá vất vả, chỉ cần... có tiền!
Ôn cố để mà tri tân thôi. Mình nhỏ xíu mà... công việc hàng đầu là ăn chơi, còn học hành chỉ có tí ti thôi. Hồi này mình tự nhiên không thích nói chuyện điện thoại với ai cả... ông bà ngoại, bà nội hay cậu Phương hoặc mợ Huyền.
Lúc khác mình tâm sự tiếp nhé. Giờ phải đi dẹp đồ cho một việc quan trọng đây
Subscribe to:
Posts (Atom)