Để mà kịp đi học, chứ thật ra còn phải viết nhiều và rất nhiều nữa!
Chuyện đi học:
Phải nói là có một bước tiến bộ đáng kể trong tuần trước. Vụ khóc lóc rầm rĩ coi như chỉ còn là quá khứ.
Nhưng tuần này thế nào? Tí nữa cả hai đứa mình tỉnh dậy sẽ biết liền
Bé làm họa sĩ:
Đây là năng khiếu của con nít. Chẳng đòi hỏi nỗ lực nhiều lắm để có một tác phẩm nghệ thuật trên giấy, và trên những chất liệu khác như áo hay khuỷu tay chẳng hạn :)
Mẹ mua về cho một hộp màu nước cùng với mấy thứ khác để tô màu nhà (hàng khuyến mại của Choco-pie). Chơi đã đời cả thứ 7 và CN luôn. Vẫn chưa hết màu đâu. Hôm nay về sẽ vẽ và "sơn nhà" tiếp.
Đi ngủ
Xì-po là thứ ám ảnh của chị Hai dù ngày mưa hay nắng, nóng hay lạnh. Nhưng bà nội giờ đã không còn chiều chị Hai như trước nữa. Hôm qua thấy chị hai nói giận bà nội vì không mở xì po...Tưởng là qua ngủ chung với mình và ba mẹ chứ. Ai dè vẫn bám áo bà nội như thường...
Đi chùa
bà đi chùa một mình không cho đứa nào theo. Tưởng chị hai ăn vạ dữ lắm cơ. Nhưng vô cùng ngạc nhiên là không phải thế. Có lẽ có kinh nghiệm đau thương khi vòi vĩnh mua kem và mua bánh kem (2 lần) ngày thứ 7 nên hết muốn thử thêm một lần nữa rồi. Mọi người đoán xem ai có thể cứng rắn với vụ khóc lóc bù lu bù loa của chị hai nhỉ?
Thôi, chuẩn bị đi học đây kẻo muộn. Có gì sẽ cập nhật tiếp nhé mọi người!
Monday, July 25, 2011
Friday, July 8, 2011
Bệnh lười í mà bệnh lười
Chả hiểu tại sao cứ mỗi sáng dậy mình lại muốn nhõng nhẽo để được ở nhà. Bệnh này bắt đầu lại cách đây khoảng một tuần. Bệnh này lây từ người này qua người khác. Và lây cho Như rồi. Nhà chả có ai hiểu mình thì phải! Vì sao mình không thích đến lớp! Mình cũng chả biết nữa. HỌc hè chả giống học thật, chả học được bao nhiêu, cô giáo cũng chẳng dễ thương bằng cô giáo năm ngoái thì phải.
Mình năn nỉ bà cho nghỉ ngày hôm nay thôi. Bà nói nghỉ luôn đi để bà về với Thiên Đăng hoặc Bảo Bảo. Mình chả muốn thế đâu. Nhưng đi học ư? Làm sao mà mình có thể vui vẻ mỗi sáng bây giờ. Dù tối đến bao giờ mình cũng có cảm xúc đi học tràn đầy! Tại cái bệnh này nó tự nhiên phát ra í mà!
Giờ mẹ chuẩn bị tắt máy đi làm rồi. Đêm qua mẹ không ngủ vì ban ngày uống 2 li cà phê. Sáng dậy sớm đầu óc chẳng tỉnh táo. Lại ám ảnh vụ phát ngôn không được thông minh lắm ngày hôm qua. Mọi thứ đều quay vòng vòng.
Chắc nốt ngày hôm nay thôi. Mai nghe nói được đi tắm biển rồi!
Mình năn nỉ bà cho nghỉ ngày hôm nay thôi. Bà nói nghỉ luôn đi để bà về với Thiên Đăng hoặc Bảo Bảo. Mình chả muốn thế đâu. Nhưng đi học ư? Làm sao mà mình có thể vui vẻ mỗi sáng bây giờ. Dù tối đến bao giờ mình cũng có cảm xúc đi học tràn đầy! Tại cái bệnh này nó tự nhiên phát ra í mà!
Giờ mẹ chuẩn bị tắt máy đi làm rồi. Đêm qua mẹ không ngủ vì ban ngày uống 2 li cà phê. Sáng dậy sớm đầu óc chẳng tỉnh táo. Lại ám ảnh vụ phát ngôn không được thông minh lắm ngày hôm qua. Mọi thứ đều quay vòng vòng.
Chắc nốt ngày hôm nay thôi. Mai nghe nói được đi tắm biển rồi!
Saturday, July 2, 2011
hà hà í mà hà hà!
Đi chơi sướng quá đị thôi.Sáng nay ba mẹ bàn một hồi về Đầm Sen rồi cuối cùng cho chúng mình đi công viên Lê Văn Tám!
Lần này có vẻ quá quen thuộc rồi, mình chả thiết gì chơi lắm. Mẹ bảo 2 đứa vào tắm nhưng chị 2 nhát quá chả vào. Mình thấy vậy cũng chẳng vào luôn. Thế mà lần trước chị 2 đứng đến nửa tiếng đồng hồ trước cái hồ bơi nằng nặc đòi vào bằng được đấy!
Đi tàu lửa chỉ có hai đứa mình thôi! Cảm giác ban đầu hơi chông chênh vì chả có ba mẹ hay là bà ngồi cùng, chỉ mình và chị 2. Nhưng đằng trước đằng sau đều có người nên bụng bảo dạ kệ nó chắc cũng chẳng đến nỗi nào!
Ba mẹ đứng mỗi người đều đứng một phía khác nhau để mình và chị 2 thấy lúc ngồi trên tàu lửa. Theo lời giải thích của ba với mẹ là để 2 đứa mình tự lập, chỉ cần yên tâm là ổn rồi! Mẹ thì chỉ sợ lúc tàu nó đang chạy mà hai đứa mình nhao ra đòi xuống thì chết ngắc... He he cuối cùng giả thuyết khoa học của ba có vẻ được chứng minh là đúng đắn! Cảm giác chinh phục cái tàu lửa thật là dễ chịu.
Tiếp đến là trò leo lên leo xuống mấy cái khung bằng sắt. Vì là lần thứ hai rồi nên cũng chỉ leo cho có lệ thôi. Nếu thấy hình thực sự là hứng thú thì chắc là của lần trước! Mẹ thuê cái xe đạp cho chị 2 đi trong công viên, đi vài vòng chị 2 té ịch rồi dây sên (xích xe) rớt ra, cái chân đen thùi lùi nhưng vẫn máu đạp xe tiếp. Mẹ đổi đến cái thứ 5 chị 2 mới đạp được vì hình như xe vừa cao vừa nặng vừa cũ mèm vừa khó đạp thì phải.
Mình chả cần tập thể dục như chị 2 vì mình vốn dĩ giống người mẫu rồi (dù theo ngôn ngữ bình dân bà gọi mình là "con gòm"- thực ra phải là "con ròm" mới đúng nhưng vì bà mình quê ở Bến Tre nên 'g" và "r" cũng giống nhau cả thôi).
Mẹ mình đã từng cười như nắc nẻ khi được giới thiệu khái niệm "r" ở miền Tây bởi ba mình qua câu này "con cá gô nhảy gồ gồ trong cái gổ" - Nếu chưa có thể hiểu hết nghĩa thì vui lòng tham khảo "con cá rô nhảy rồ rồ trong cái rổ". Bảy hay tám năm rồi mẹ mình đã quen nghe và thậm chí còn dùng thành thạo nữa "biết gồi", 'xong gồi"....
Trở lại với chủ đề chính chơi bời hôm nay nhé. CHị 2 mình đã gặp một hoàng tử (không biết có phải trong mộng không ở chỗ nhà hơi, và hai bên có vẻ thân nhau ra phết. Hoàng tử ở bên dưới dốc thảy cái gối (theo đánh giá sơ bộ của mẹ rất là xấu và dơ - mình không phán xét nhưng thừa nhận nó có màu cháo lòng!) còn chị hai ngồi tuốt bên trên bắt cái gối rồi thảy lại cho hoàng tử. Cái trò này mình chả thấy gì là hay ho lãng mạn cả mà cả hai bên đều có vẻ thích thú và tập trung cao độ mới chết chứ! Mặc kệ mấy chị gái lớn hơn la hét bắt hai người dẹp đường để nhảy xuống, hoàng tử và chị hai vẫn tiếp tục trò tung gối. Hoàng tử bị mẹ đe đét đít cũng không chịu về, còn chị hai lo gọi hoàng tử lên chơi tiếp.
Câu chuyện tình iu lúc 5 tuổi của chị 2 chả biết kết thúc thế nào vì mình đi tè với mẹ về xong thấy chị 2 còn nhảy trên nhà hơi có một mình. Chị 2 cũng chả có vẻ buồn bã gì cả. Hay chỉ là tình bạn đơn thuần thôi nhỉ:)
Mình còn nhớ chị 2 nói là ba không đẹp trai bằng bạn Xuân Khôi hồi lâu rồi. Chả biết tình cảm tiến triển đến đâu rồi. Í chà, chị 2 mình có nhiều bạn trai thế nhỉ?
Buổi trưa về mẹ định chiêu đãi cả nhà món ăn Huế vì hình như năm nay thành tích làm việc được đánh giá là trên mức kỳ vọng là phải. Lại mới được thay cái điện thoại của cơ quan. Thế mà cái quán đó nó đóng cửa dời qua chỗ khác. Để phải về ăn KFC, chị hai thích thú ra trò vì bánh mì kẹp thịt gà/bò, là món khoái khẩu. Mình ăn mỗi miếng nhỏ burger và khoai tây chiên thôi. Nói chung là mình đói phải uống thêm hộp sữa bò con mới trong khi chị 2 đánh chén luôn phần bánh mì của mình. Mẹ thử (và cũng muốn tiết kiệm thì phải), cơm cá chiên nhưng rồi chê dở quá bắt ba mình ăn nửa chén cơm với rau xà lách.
Để giờ ngủ dậy thấy đói bụng rồi đây. Ăn cơm thịt kho trứng với nước dừa của bà có lẽ ngon và bổ hơn KFC ấy nhỉ?
Lần này có vẻ quá quen thuộc rồi, mình chả thiết gì chơi lắm. Mẹ bảo 2 đứa vào tắm nhưng chị 2 nhát quá chả vào. Mình thấy vậy cũng chẳng vào luôn. Thế mà lần trước chị 2 đứng đến nửa tiếng đồng hồ trước cái hồ bơi nằng nặc đòi vào bằng được đấy!
Đi tàu lửa chỉ có hai đứa mình thôi! Cảm giác ban đầu hơi chông chênh vì chả có ba mẹ hay là bà ngồi cùng, chỉ mình và chị 2. Nhưng đằng trước đằng sau đều có người nên bụng bảo dạ kệ nó chắc cũng chẳng đến nỗi nào!
Ba mẹ đứng mỗi người đều đứng một phía khác nhau để mình và chị 2 thấy lúc ngồi trên tàu lửa. Theo lời giải thích của ba với mẹ là để 2 đứa mình tự lập, chỉ cần yên tâm là ổn rồi! Mẹ thì chỉ sợ lúc tàu nó đang chạy mà hai đứa mình nhao ra đòi xuống thì chết ngắc... He he cuối cùng giả thuyết khoa học của ba có vẻ được chứng minh là đúng đắn! Cảm giác chinh phục cái tàu lửa thật là dễ chịu.
Tiếp đến là trò leo lên leo xuống mấy cái khung bằng sắt. Vì là lần thứ hai rồi nên cũng chỉ leo cho có lệ thôi. Nếu thấy hình thực sự là hứng thú thì chắc là của lần trước! Mẹ thuê cái xe đạp cho chị 2 đi trong công viên, đi vài vòng chị 2 té ịch rồi dây sên (xích xe) rớt ra, cái chân đen thùi lùi nhưng vẫn máu đạp xe tiếp. Mẹ đổi đến cái thứ 5 chị 2 mới đạp được vì hình như xe vừa cao vừa nặng vừa cũ mèm vừa khó đạp thì phải.
Mình chả cần tập thể dục như chị 2 vì mình vốn dĩ giống người mẫu rồi (dù theo ngôn ngữ bình dân bà gọi mình là "con gòm"- thực ra phải là "con ròm" mới đúng nhưng vì bà mình quê ở Bến Tre nên 'g" và "r" cũng giống nhau cả thôi).
Mẹ mình đã từng cười như nắc nẻ khi được giới thiệu khái niệm "r" ở miền Tây bởi ba mình qua câu này "con cá gô nhảy gồ gồ trong cái gổ" - Nếu chưa có thể hiểu hết nghĩa thì vui lòng tham khảo "con cá rô nhảy rồ rồ trong cái rổ". Bảy hay tám năm rồi mẹ mình đã quen nghe và thậm chí còn dùng thành thạo nữa "biết gồi", 'xong gồi"....
Trở lại với chủ đề chính chơi bời hôm nay nhé. CHị 2 mình đã gặp một hoàng tử (không biết có phải trong mộng không ở chỗ nhà hơi, và hai bên có vẻ thân nhau ra phết. Hoàng tử ở bên dưới dốc thảy cái gối (theo đánh giá sơ bộ của mẹ rất là xấu và dơ - mình không phán xét nhưng thừa nhận nó có màu cháo lòng!) còn chị hai ngồi tuốt bên trên bắt cái gối rồi thảy lại cho hoàng tử. Cái trò này mình chả thấy gì là hay ho lãng mạn cả mà cả hai bên đều có vẻ thích thú và tập trung cao độ mới chết chứ! Mặc kệ mấy chị gái lớn hơn la hét bắt hai người dẹp đường để nhảy xuống, hoàng tử và chị hai vẫn tiếp tục trò tung gối. Hoàng tử bị mẹ đe đét đít cũng không chịu về, còn chị hai lo gọi hoàng tử lên chơi tiếp.
Câu chuyện tình iu lúc 5 tuổi của chị 2 chả biết kết thúc thế nào vì mình đi tè với mẹ về xong thấy chị 2 còn nhảy trên nhà hơi có một mình. Chị 2 cũng chả có vẻ buồn bã gì cả. Hay chỉ là tình bạn đơn thuần thôi nhỉ:)
Mình còn nhớ chị 2 nói là ba không đẹp trai bằng bạn Xuân Khôi hồi lâu rồi. Chả biết tình cảm tiến triển đến đâu rồi. Í chà, chị 2 mình có nhiều bạn trai thế nhỉ?
Buổi trưa về mẹ định chiêu đãi cả nhà món ăn Huế vì hình như năm nay thành tích làm việc được đánh giá là trên mức kỳ vọng là phải. Lại mới được thay cái điện thoại của cơ quan. Thế mà cái quán đó nó đóng cửa dời qua chỗ khác. Để phải về ăn KFC, chị hai thích thú ra trò vì bánh mì kẹp thịt gà/bò, là món khoái khẩu. Mình ăn mỗi miếng nhỏ burger và khoai tây chiên thôi. Nói chung là mình đói phải uống thêm hộp sữa bò con mới trong khi chị 2 đánh chén luôn phần bánh mì của mình. Mẹ thử (và cũng muốn tiết kiệm thì phải), cơm cá chiên nhưng rồi chê dở quá bắt ba mình ăn nửa chén cơm với rau xà lách.
Để giờ ngủ dậy thấy đói bụng rồi đây. Ăn cơm thịt kho trứng với nước dừa của bà có lẽ ngon và bổ hơn KFC ấy nhỉ?
Subscribe to:
Posts (Atom)