Tháng này bệnh tật quá trời luôn. Mình ốm đến 4 ngày rồi còn chị hai đã hơn 1 tuần. Mẹ cũng đang xịt xịt cái mũi, ba bị đau vai ngẹo cổ, bà thì vẫn uống thuốc đều đều và đều đều...
Không có gia đình mình thì bác sĩ chắc đói dài đó bạn nhỉ.
Hôm thứ 6 tuần rồi mình "bỗng dưng muốn bệnh"- sốt hơn 38 độ nên được đặc cách ở nhà. CHị hai nhất quyết không đi học để ở nhà chăm mình đó. Mình thấy xúc động ghê ghớm trong khi mẹ mình quan sát cả hai đứa với thái độ khả nghi. Nhưng cuối cùng cũng ở nhà! Đi khám bác sĩ trên phòng khám Diệp Khanh, còn đi siêu thị big C nữa.
Mẹ nõi chơi chơi thôi, chắc chẳng có gì để mua đâu- Vậy mà ra tính tiền hết gần 400K - gồm 2 cái ghế mỗi cái gần 70 K vô cùng dễ thương (và giảm giá nữa!), mấy hộp chì màu, còn gì khác thì giờ mẹ không nhớ nữa!
Rồi tối thứ 7 đi chơi trong HOME ONE - chỗ này theo ba mẹ là chơi thư giãn thôi chứ giá cả cũng ở trên trời. Thật ra nhà mình chẳng có nhu cầu gì chứ mình thấy thiên hạ cũng bê hàng ầm ầm về nhà đó thôi!
Lần đầu tiên mình biết chị hai sành điệu hơn mình. Đòi mẹ chụp hình hết góc này đến góc khác, kết quả là ba mình chờ dài cổ đến hơn nửa tiếng đồng hồ mới thấy ba nhân vật chính từ từ lượn ra bãi đậu xe để đi về (mà vẫn còn hối tiếc!)
Hôm qua thứ 2 chị hai rất hư, khóc nhè mè nheo quá trời. Mẹ lôi đi xềnh xệch. May có cô Trang lái xe đưa đi học, phụ mẹ một tay chứ không chắc là chị hai bị no đòn rồi. Sáng nay thì khác hẳn, tự nguyện đi học, xin lỗi mẹ hư ngày hôm qua. Đúng là phải cho chị hai cái tên "Gọi Tên Bốn Mùa".
Còn mình ư, ngày nào mình cũng đi học bình thường, chẳng có gì phải khóc lóc. Đến lớp có hơi đành hanh một chút với bạn mà cô cưng quá nên ko phê bình gì cả. Làm thủ lĩnh ở lớp sướng hơn ở nhà nhiều chứ bạn nhỉ/?
Đi học thôi!
Sắp đến giờ về rồi đấy. Hôm nay ba mẹ đều ở nhà. Hy vọng là được đón về sớm!
Tuesday, December 28, 2010
Thursday, December 16, 2010
Jingle Bell Jingle Bell... Jingle all the way
Cả nhà mình (thật ra là mình với Như) rất hào hứng với vụ trang trí Noel. Mẹ mua một đống đồ (bằng tiền của ba) cho 2 đứa mình. Báo cáo cả nhà là hiện giờ có 4 cây thông mọc trên tường, một cây thông trên bàn với đủ trang thiết bị phụ kiện đi kèm : chuông, bông tuyết, người tuyết, quả châu, tuần lộc, vv và vv.
Báo cáo thêm là mẹ và bà không được cô giáo dạy nên nghĩ con nai kéo ông già Noel đi tặng quà. Mình và Như mới bổ sung kiến thức cho cả nhà là thật ra phải là con tuần lộc đấy.
Tự nhiên có vài bữa mình thích ở nhà với bà - và với trò ngồi ì và khóc i ỉ mình đã thành công đánh vào lòng thương người của hai người phụ nữ trưởng thành trong gia đình bao gồm một đồng chí lão thành có trái tim sắt đá. Chiến thắng có vẻ vinh quang trong lúc đó, nhưng đổi lại là cái sổ bé ngoan của mình chỉ có một bông sen biểu tượng cho cháu ngoan bác Hồ thôi, Như có đến 2 cái liền!
Mẹ có vẻ hơi buồn vì vụ chuyển qua bộ phận mới ko thành công - vì thực ra mẹ chẳng có quyết tâm, chẳng có động lực gì để chuyển chỗ! Cơ bản có lẽ vì công việc hiện tại quá dễ chịu và đúng với sở trường thích điều tra nghiên cứu của mẹ mình. Và nữa, cái động lực cho công việc mới thật ra là chỉ là vì có thêm chút mănni, mắn nì, măn ní (money) thôi. Mẹ từng rất đau khổ vì những câu hỏi ko quá khó mà mẹ trả lời "vớ va vớ vẩn". Mẹ tiếc công đọc luật hình sự, luật phòng chống ma túy, các văn bản luật và luật để bay lơ lửng trên 9 tầng mây mà ko níu nó xuống mặt đất để đẩy vào cái phần miêu tả công việc. Thật ra lo sợ mất mặt là nhiều hơn so với việc tiếc nuối vì ko có dịp cống hiến ở chỗ kia.
Nhưng mẹ mình theo trường phái "positivism" - mẹ đang tự lên dây cót cho tinh thần AQ là chính vì ở chỗ cũ nên giờ mẹ mới có thể nghỉ 1 tiếng mỗi ngày để đi đến bác sĩ châm cứu cái chân. Chính nhờ ko phải hùng hục làm quen từ đầu với công việc mới nên rất thảnh thơi quan tâm đến sức khỏe và sắc đẹp. Ông bác sĩ này hi vọng mát tay! Mẹ có vẻ tin tưởng lắm!
Có 2 cái hình hôm đi Vũng Tàu thôi cả nhà ạ. Còn hình đi chụp vòng vòng thành phố hôm rồi mình sẽ cập nhật sau.
Subscribe to:
Posts (Atom)