

Thì tháng 10 đã tới rồi đấy thôi (Tưởng là giống như phim cùng tựa chứ!). Cuối cùng thì mẹ mình cũng đã có thể ngồi vào máy tính viết vài chữ. Chị Hai tâm sự nhiều rồi, giờ đến mình nhé!
Sáng nay thứ 2 nhưng mình không đi học. Mẹ và bà nội cho mình qua Nhi đồng 2 để chích ngừa. Rốt cuộc sau vài tiếng chờ đợi cả nhà về với mớ thuốc - Mình phải trị hết viêm họng mũi trước khi được chủng ngừa đấy. Các bác sĩ trong bệnh viện hay thật - Họ chính là lý do để các phòng khám tư tồn tại và phát triển! Giọng nói của nữ bác sĩ khám cho mình theo mẹ là lạnh lùng và chán chết. Thế mà bác sĩ này đang hướng dẫn mấy sinh viên đến thực tập đấy!
Mẹ mình yêu bác Lợi và chúng mình là khách hàng trung thành của bác Lợi hẳn là có lý do. Dù không vồn vã nhưng có vẻ bác biết làm cho khách hàng yên lòng.
Thuốc thang là chuyện thường ngày của mình và chị hai nên không có vụ khóc lóc rầm rĩ khi uống thuốc đâu. Thuốc đối với chị em mình là một phần tất yếu giống như cơm canh cá thịt vậy!
Tối nay tự nhiên mẹ dụ mình đọc thơ và hát trong khi chờ rửa chén đĩa. Sau đây mình xin trình bày một vài tiết mục ca nhạc và thơ (thẩn!) nhé:
Chào ông chào bà cháu đi học về!
Chào ba chào mẹ con đi chơi nhé
Chào anh chào chị
Chào cô chào thầy
Em đi vào lớp một tiếng chào theo em
Em đi ra ngoài đường tiếng chào theo em...
Sau khoảng một tuần vừa nghe vừa dịch, mẹ đã chuyển tải được thông điệp này. Còn chê mình hát ngọng nữa chứ!
Mình có hứng lắm cơ - lên giọng cao đến mức ở tận nhà chú Duy có thể nghe thấy đấy. Tú la lối om sòm là mình không được hát vậy, phải nhẹ nhàng chứ! Thì nhẹ nhàng. Nhưng mà khi cảm hứng tràn đầy không cho nó thoát ra khỏi lồng ngực thì không được... Dù sao cũng có một khán giả trung thành và biết điều vỗ tay mọi lúc mọi nơi. Là ai thì chắc các bạn có thể biết rồi nhỉ! Mama đấy!
Hôm nay thì mình biết đọc bài thơ này nữa:
Mẹ đi làm
Từ sáng sớm
Dậy thổi cơm
Mua thịt cá,
Em kề má
Được mẹ yêu
Ơi mẹ ơi,
Yêu mẹ lắm!
À ha. Mẹ mình có vẻ khá hơn về ngôn ngữ. Đã có thể hiểu và đọc theo mình thành thạo. Không lẽ mình hết ngọng rồi! Hê hê, chắc không vì bị sửa hoài "Tủa ton" (của con!). Vì Tú đã đọc bài này năm ngoái rồi thì phải!
Còn bài này cũng thú vị lắm nhé:
Một con mu(ỗ)i
Zdo zde, zdo zde
Chích cái tay
Rồi chích cái chân
Rồi bay đi xa
Ái cha... Ái cha
Em dang tay ra
Em đập con mu(ỗ)i
Mu(ỗ)i xẹp lép (Bóp mũi)...
... Như con tép.
Bà con ngoài Bắc chắc khó có thể hiểu tại sao có vụ bóp mũi nhỉ???
Đơn giản thôi
Không phải vì tôi là Maria...!
(MẸ mình CĂM THÙ bộ phim ngớ ngẩn này dù nó được chiếu cách đây đến 10 năm trước khi chưa có chúng mình - Mà càng ghét thì càng nhớ - Tệ cho mẹ thật)
Là vì mình là người sống ở miền nam - hai chữ "mũi" và "muỗi" đánh vần y chang nhau đấy. Nên mũi xẹp lép thì bóp mũi là đúng rồi.
Tiện thể nói về ngôn ngữ nhé. Nếu dân trong này ngạc nhiên cực độ khi nghe "lờ cao" hay "nờ thấp" (phân biệt "l" và "n") thì dân ngoài đó cũng sẽ hết hồn khi văng vẳng bên tai lời chú thích "bê phở" chứ không phải "bê bò" ("p" và "b").
Về vụ ngôn ngữ này chắc mẹ mình sẽ có một bài dài không biết đến đâu là hết để miêu tả những trải nghiệm của riêng bản thân mình. Có đủ cả hỉ, nộ, ái ố đấy
Tạm ngưng nhé. Tháng này còn nhiều dịp để cho sự nghiệp văn chương của mình thăng hoa!