Sunday, July 18, 2010

Cá, cá và cá nữa này!

Nhà mình nhiều cá lắm các bạn ơi! Nguyên một bức tường bên phòng dán cá bơi ở biển không. Nếu đếm chắc cũng phải đến một trăm con mất. Đẹp ngất ngây con gà tây luôn. Đẹp hơn mấy cái bông bên phòng bà và hành lang - dù nghe bà nói giấy dán tường bông đẹp hơn của mình còn mẹ thì sờ mấy bông hoa nói là cái này đáng đồng tiền bát gạo, bông nó còn trồi lên như là thêu vậy. Nói chung "beauty is in the eye of the beholder" - vẻ đẹp là trong con mắt của người ngắm. Với mình thì cá của mình và Như là đẹp nhất.

Mình còn tận mắt chứng kiến và trao đổi thông tin với 2 cô chú đến dán tường nhé! Hai cô chú này cũng vui tính. Cô chú có thước dây để đo tường, đo giấy dán tường còn mình và Như vác thước dây của ba đi đo bàn, tủ, gạch... túm lại là đo bất cứ cái gì chúng mình có thể đo được. Mình còn biết hỏi mẹ xem nó dài mấy "ký" nữa đấy! Mẹ trả lời trật lất, nói 20 phân, 30 phân - nói thế thì ai mà hiểu được.

Thấy cô chú nói với ba mẹ là phải cắt dán thế nào để tất cả bức tường giống như bức tranh, ko để con cá nào mất đuôi, mất đầu. Chú dán tường quay xuống nói với mẹ mình "thấy có con nào ko có đuôi ko thì bảo tôi" - là chú tự hào vì dán các miếng khớp với nhau ý mà! He he, mình chỉ liền mấy con mất đuôi cho cả nhà xem, cô chú đó không biết khen hay chê mình nói là "không thể qua mắt mấy đứa con nít được" - Chỉ là mình nhìn sự vật dưới góc nhìn của người không từng trải - mình nhìn vào cạnh của bức tranh thôi, còn mình đoán là cả ba mẹ mình và 2 cô chú dán tường chỉ nhìn vào phần các miếng giấy ghép lên nhau xem nó khớp không! Như cũng chạy theo nói con này mất đuôi này, con này cũng ko có đuôi nữa. Vì ko đủ giấy nên mới chỉ dán được phía dưới thôi, phía trên thấy ba nói với mẹ là sẽ mua tranh có thuyền buồm dán chơi! Để xem bao giờ ba mua được thuyền buồm nhé! Vì công cuộc chống nóng này đã được khởi công đến nửa năm nay rồi!

Hôm kiathấy mẹ nói cô Uyên kêu đi đóng học phí. Như sắp được đi học lớp cơm rồi. Thế mà chiều T6 bà đem tiền đi đóng thì lại chưa thấy tên. Hai chị em mà đi cùng nhau chắc vui lắm. Nhưng ko biết buổi chiều nếu về thì tính sao vì ông Ba bự quá, 2 đứa ngồi sau thì ko biết bà nội ngồi chỗ nào?

Thông báo với mọi người là kế hoạch thể dục thể thao của mẹ mình đã bắt đầu được thực hiện rồi sau cả quá trình dài lên kế hoạch - 6 năm. Mẹ mình có vẻ hào hứng lắm, mua bộ đồ hết 200k, đi học được 3 buổi luôn rồi! Hai buổi học đầu về đi làm là khỏi nhấc tay chân lên được luôn, nhưng sáng chủ nhật ngày hôm qua mẹ về nói mọi thứ đều OK. Chắc sẽ khỏe đẹp vì mình với như thuộc lòng bài hát "Con chuồn chuồn có cái cánh xanh xanh". Mình còn nhắc bà ngoại là "muốn khỏe đẹp thì hãy tập thể thao, ai muốn khỏe đẹp thì phải tập thể thao" nữa mà.

Eo ơi, thế là mình lớn rồi đấy, sắp 4 tuổi rồi. Mẹ nói nhớ ngày nào mẹ với bà ngoại đưa vào Nhi Đồng 2 về tội ọc sữa! Mẹ với bà ngoại lúc đó khóc quá trời! Rồi mình sẽ vào lớp một, rồi mình sẽ vào đại học, rồi mình sẽ kiếm tiền để nuôi ba mẹ... A ha, có cả quãng đường dài để đi.

Như thì đã sắp 2 tuổi rưỡi "già như trái chuối rồi" - Vậy nghĩa là sao, nghĩa là mẹ ra đường ngày càng quen dần với câu chào "cô" chứ ko phải "chị" - đã quen với khái niệm tuổi "băm" hay "middle life crisis". Chẳng biết ba có khái niệm này ko chứ suốt ngày chỉ thấy ba ngồi với cái máy tính, hay cái loa, hay cái ampli... hình như với ba mấy thứ này có sức quyến rũ nhiều hơn chứ chẳng phải mấy sinh vật sống đang ở chung nhà với ba đâu nhỉ?

Thôi nhé, mẹ có quá nhiều việc sớm mai cho đợt tập huấn. Phải trả mẹ về với công việc thôi!