Sáng sớm còn đang lơ mơ nửa thức nửa ngủ thì nghe mẹ thì thầm - dậy thôi ba về! Ba về thật hả - mẹ mới thông báo với bà nội là tối thứ 2 tuần tới ba mới về vì không có vé máy bay mà. He he... thì ra ba bắt xe đò từ đêm. Mình muốn ôm hôn, nói mình nhớ ba nhưng thấy ba chẳng sẵn sàng hôn trả mình như mẹ nên mình thôi. Ba mình hình như thuộc túyp người không thích bộc lộ tình cảm thì phải. Thì thôi vậy. Nhưng dù sao mình cũng rất vui khi có ba về! Như cũng thế thì phải vì nó kêu tướng lên "Ba, ba, ba ba". Bây giờ nó nói nhiều hơn cả mình nữa.
Hôm nay trời mưa mấy lần liền. Thời tiết thay đổi nên mình bị sổ mũi và ho nữa rồi. Tệ thật vì dù mình thích đến thăm bác Lợi để lấy kẹo ăn, mình có thể sẽ chẳng được đi học nếu bị bệnh. Tự nhiên đến 1 tuần nay mình thích đi học lắm nhé. Hôm nay cũng xin ba mẹ cho đi học nữa (hôm nay là chủ nhật đấy)! Chả là trường mình có đồng phục mới: áo trắng xanh, quần xanh trắng lại có bông hoa mai màu vàng trước ngực nữa. Trông oách lắm! NÊn không chỉ có mình mà nhiều bạn khác cũng thích đi học.
Nghe mẹ bàn với ba là đầu tháng tới sẽ cho mình sang học trường công - nghe đồn thì có vẻ rộng rãi thoáng mát hơn, có nhiều đồ chơi hơn. Hình như mẹ nói vụ xin xỏ này cũng kỳ công lắm thì phải. Không biết ở đó có áo quần trắng xanh cho mình mặc không nhỉ?
Em Như mình hồi này ra dáng người lớn lắm nhé. Mình trích nguyên văn những gì mẹ kể cho bà nội và ba nghe này
Mẹ: Như lấy khăn lau miệng đi, giỏi lắm lau hết sữa dính rồi...Ê Như, sao lấy khăn lau đít thế hả? Ẹ quá!
Như: Che mà!
Hehehehe, vì Như bị mẹ tụt quần xi tè sau khi bú mà chưa kịp mặc quần lại nên nó lấy khăn sữa để che cho khỏi xấu đấy! Chẳng bù cho mẹ, nghe mẹ kể khi mẹ học lớp 2, lớp 3 gì đấy còn dám tắm truồng ở giếng nước của công ty nữa cơ!
Chiều nay hai chị em mình được đi chơi xe máy nhé. Đi cầu tuột rồi siêu thị nữa. Trời xấu quá nên ba mẹ chỉ cho mình và Như đi ra siêu thị gần nhà thôi. Mẹ la dơ ơi là dơ không cho mình và Như chơi. Như bị mẹ cắp nách vào chỗ bán quần áo, để mua cho mình 2 cái xì líp vì mấy tuần nay mình thích mượn xì líp của NHư để mặc váy. Từ mai sẽ không thèm mượn nữa đâu.
Đi siêu thị cũng chẳng có gì hay ho. Vì trời mưa nên ba cho mình vào siêu thị tránh. Ba đi mỏi cẳng mua được 1 hộp nước trái cây, một hộp sữa đậu nành và vài thứ linh tinh khác. Mẹ mình giống như nhà tiên tri cho rằng sớm hay muộn thì siêu thị này cũng có khả năng bị đóng cửa vì lỗ nặng! Để coi tài làm thày bói của mẹ mình nhé!
Giờ hai chị em mình khò rồi! Hẹn mọi người lúc khác tiếp tục nhé!
Sunday, August 30, 2009
Sunday, August 23, 2009
Ngày nào cũng được đi chơi thì vui biết mấy!
Thứ 7: ba mẹ làm mình bất ngờ ghê vì tự nhiên cho mình và em Như đi chơi từ 4 giờ chiều. Mình đi lớp buổi sáng khóc quá trời vì mình thích ở nhà chơi với em Như hơn. Biết là sẽ bị lừa mà không ngờ vẫn mắc bẫy. Mình đã leo lên nhà nói là không đi xe máy chơi vợt với ba đâu nhưng rồi bị dụ là xem con cò nhà bé su si đầu hẻm lên mình cất công lội xuống. Chẳng thấy bé su si đâu! Mình đòi mẹ ẵm về thì ba lại nói đến lớp xem QUốc Anh có con cò không. Đến gần trường mình mới nghĩ ra là QUốc ANh ko có con cò, bèn khóc đòi về mà ba không cho. Thì bèn vào lớp với bạn vậy. Thêm một ngày giống mọi ngày thôi chứ quan trọng gì!
Mình thích kể vụ đi chơi hơn. Em Như còn bé xíu mà dũng cảm ra phết. Mẹ chỉ ôm nó cho đi cầu tuột một lần, thế mà những lần sau nó cũng ngồi lên tuột như ai. Cái máng xoắn lúc đầu mình thấy ớn, mãi sau này mới dám thử mà nó cũng chơi luôn. Nó còn không thèm mất công leo cầu thang để lên mà leo ngược cái máng tuột, rồi sau đó tụt xuống trở lại. Nó còn làm biếng không thèm quay người nên tụt xuống bằng cái bụng luôn. Còn dám theo mình bò qua cái ống tối thui nối mấy cái máng trượt với nhau nữa! Mình thấy mẹ nhảy xuống để đỡ em Như theo lối tắt, mình cũng bắt chước nhảy theo luôn. Mẹ la mình, nhìn lên, eo ôi sao mà cao thế, may mà mình hạ cánh an toàn. Nghĩ lại đến giờ vẫn còn run đấy!
Thấy mẹ đi ra đi vào, mua đến 2 lượt cho chị em mình chơi cầu tuột với cưỡi thú - những bạn khác chỉ có một lần thôi. Nhưng mà không thích sao được, lâu lắm rồi mới được sổ lồng một bữa mà. Mọi thứ ở đây đều rất sạch sẽ, mà ít người chơi nữa nên chị em mình khoái chơi là phải rồi.
Mấy lần trước mình đâu dám đi thú nhún mà lần này nhìn thấy cái cần cẩu xúc đất, mình mê quá nên mẹ cũng chịu chơi luôn. Ngồi trên phi thuyền thấy được quá vì nó lắc lư vừa phải, nhưng đến lúc ngồi cần cẩu thì ghê thật - nó chúc phía trước, ngửa phía sau. Mình sợ lắm nhưng thấy bé Như ngồi tỉnh queo nên cũng cố - chỉ mong cho nó hết lắc nhanh nhanh, mới lại mình là chị mà. Đến lúc bé Như đứng dậy đòi xuống, mình cũng xuống luôn. Phù, may quá hết tiền nên nó dừng lại.
Mình nắm tay mẹ đi thang máy luôn, giẫm mỗi chân một bậc thấy nó trượt cũng sợ nhưng không lẽ la lên thì kì, thế là mình tỏ vẻ không sợ tí nào. Mẹ khen mình giỏi biết đi cả thang máy nữa đấy. Rồi lên trên dẫm hoài vào vườn hoa chiếu bởi một cái máy mà sao hoa nó không vỡ ra như hồi mình dẫm ở Thương xá Tax nhỉ. Tuy nhiên chơi với nó cũng thú vị lắm. Em Như tưởng là hoa thật còn ngồi xuống rờ rờ xem nữa cơ.
Tiếp đến là vụ ăn uống, mình được gọi ly nước màu xanh lá mình thích nhé - nó là nước sâm với gì đó mình quên rồi. Ăn khoai tây chiên này, ăn phở này, uống nước này. Còn món pizza mẹ mời mà mình không hảo lắm nên từ chối. Thật ra gọi là đi chơi chứ có phải đi ăn đâu mà băn khoăn nhiều.
Đi lên đi xuống thang máy thích thật nhưng chừng 7.30 tối là chân mình mỏi nhừ. He he. Ba cõng mình còn mẹ cõng em Như. Chắc ba mẹ đuối quá nên quyết định về. Mình kiếm mãi chẳng thấy chú bán bong bóng đâu tận lúc về đến nhà nên định hơi nhõng nhẽo chút. Không ngờ ba la mình. Tủi thân quá. Mình khóc hoài khóc hoài chỉ chờ có ai đó kêu một tiếng để ngưng. Mà mẹ cũng chẳng về phe mình. Sau lúc khóc mình thấy mình hư quá nên sang xin lỗi ba - mẹ có dẫn dắt vụ này chút ít thì phải! Sau đó cả 2 chị em mình được tắm giặt đàng hoàng và bú sữa để đi ngủ. Sao mà khó ngủ thế! Chắc tại dư âm buổi đi chơi, với lại cả hai đứa mình đều thiu thiu một lúc trên xe lúc đi về. Lại bị ba la nữa! Hồi này chắc ba hơi căng thẳng trong công việc nên la chị em mình nhiều hơn. Hay tại vì mình và Như hơi cứng đầu nhỉ?
Tự nhiên mẹ tắt điều hòa làm mình và Như cùng thức. Nóng quá. Ngứa gãi muốn điên luôn. Chắc tại mấy hôm nay ít uống nước nên mụn nổi đầy người rồi. Bắt mẹ nằm xoa và gãi đến 1 tiếng đồng hồ. May mà mẹ bật điều hòa lại chứ cái quạt ban đêm nó cứ kêu ù ù hoài chẳng cho ai ngủ cả. Chúc ba mẹ và bé Như ngủ ngon nhé!
Mai mốt lại viết tiếp
Mình thích kể vụ đi chơi hơn. Em Như còn bé xíu mà dũng cảm ra phết. Mẹ chỉ ôm nó cho đi cầu tuột một lần, thế mà những lần sau nó cũng ngồi lên tuột như ai. Cái máng xoắn lúc đầu mình thấy ớn, mãi sau này mới dám thử mà nó cũng chơi luôn. Nó còn không thèm mất công leo cầu thang để lên mà leo ngược cái máng tuột, rồi sau đó tụt xuống trở lại. Nó còn làm biếng không thèm quay người nên tụt xuống bằng cái bụng luôn. Còn dám theo mình bò qua cái ống tối thui nối mấy cái máng trượt với nhau nữa! Mình thấy mẹ nhảy xuống để đỡ em Như theo lối tắt, mình cũng bắt chước nhảy theo luôn. Mẹ la mình, nhìn lên, eo ôi sao mà cao thế, may mà mình hạ cánh an toàn. Nghĩ lại đến giờ vẫn còn run đấy!
Thấy mẹ đi ra đi vào, mua đến 2 lượt cho chị em mình chơi cầu tuột với cưỡi thú - những bạn khác chỉ có một lần thôi. Nhưng mà không thích sao được, lâu lắm rồi mới được sổ lồng một bữa mà. Mọi thứ ở đây đều rất sạch sẽ, mà ít người chơi nữa nên chị em mình khoái chơi là phải rồi.
Mấy lần trước mình đâu dám đi thú nhún mà lần này nhìn thấy cái cần cẩu xúc đất, mình mê quá nên mẹ cũng chịu chơi luôn. Ngồi trên phi thuyền thấy được quá vì nó lắc lư vừa phải, nhưng đến lúc ngồi cần cẩu thì ghê thật - nó chúc phía trước, ngửa phía sau. Mình sợ lắm nhưng thấy bé Như ngồi tỉnh queo nên cũng cố - chỉ mong cho nó hết lắc nhanh nhanh, mới lại mình là chị mà. Đến lúc bé Như đứng dậy đòi xuống, mình cũng xuống luôn. Phù, may quá hết tiền nên nó dừng lại.
Mình nắm tay mẹ đi thang máy luôn, giẫm mỗi chân một bậc thấy nó trượt cũng sợ nhưng không lẽ la lên thì kì, thế là mình tỏ vẻ không sợ tí nào. Mẹ khen mình giỏi biết đi cả thang máy nữa đấy. Rồi lên trên dẫm hoài vào vườn hoa chiếu bởi một cái máy mà sao hoa nó không vỡ ra như hồi mình dẫm ở Thương xá Tax nhỉ. Tuy nhiên chơi với nó cũng thú vị lắm. Em Như tưởng là hoa thật còn ngồi xuống rờ rờ xem nữa cơ.
Tiếp đến là vụ ăn uống, mình được gọi ly nước màu xanh lá mình thích nhé - nó là nước sâm với gì đó mình quên rồi. Ăn khoai tây chiên này, ăn phở này, uống nước này. Còn món pizza mẹ mời mà mình không hảo lắm nên từ chối. Thật ra gọi là đi chơi chứ có phải đi ăn đâu mà băn khoăn nhiều.
Đi lên đi xuống thang máy thích thật nhưng chừng 7.30 tối là chân mình mỏi nhừ. He he. Ba cõng mình còn mẹ cõng em Như. Chắc ba mẹ đuối quá nên quyết định về. Mình kiếm mãi chẳng thấy chú bán bong bóng đâu tận lúc về đến nhà nên định hơi nhõng nhẽo chút. Không ngờ ba la mình. Tủi thân quá. Mình khóc hoài khóc hoài chỉ chờ có ai đó kêu một tiếng để ngưng. Mà mẹ cũng chẳng về phe mình. Sau lúc khóc mình thấy mình hư quá nên sang xin lỗi ba - mẹ có dẫn dắt vụ này chút ít thì phải! Sau đó cả 2 chị em mình được tắm giặt đàng hoàng và bú sữa để đi ngủ. Sao mà khó ngủ thế! Chắc tại dư âm buổi đi chơi, với lại cả hai đứa mình đều thiu thiu một lúc trên xe lúc đi về. Lại bị ba la nữa! Hồi này chắc ba hơi căng thẳng trong công việc nên la chị em mình nhiều hơn. Hay tại vì mình và Như hơi cứng đầu nhỉ?
Tự nhiên mẹ tắt điều hòa làm mình và Như cùng thức. Nóng quá. Ngứa gãi muốn điên luôn. Chắc tại mấy hôm nay ít uống nước nên mụn nổi đầy người rồi. Bắt mẹ nằm xoa và gãi đến 1 tiếng đồng hồ. May mà mẹ bật điều hòa lại chứ cái quạt ban đêm nó cứ kêu ù ù hoài chẳng cho ai ngủ cả. Chúc ba mẹ và bé Như ngủ ngon nhé!
Mai mốt lại viết tiếp
Thursday, August 20, 2009
Hehe hôm nay mình được ở nhà này!
Chẳng phải là chủ nhật mà được ở nhà nên mình mới khoe đấy. Hôm nay Cẩm Tú sẽ viết cho cả 2 chị em cho bé Như nghỉ ngơi chút xíu.
Thấy mẹ nói hôm nay cho mình nghỉ vì đưa đi bác sĩ khám lấy giấy chứng nhận sức khỏe nộp cho nhà trường, mừng ghê là mừng vì trốn được một buổi học. Mình chắc lúc trước được nghỉ học mẹ cũng mừng lắm.
Mẹ cũng đi khám bệnh từ sáng sớm đến khoảng 10.30am mới về rồi đưa mình ra phường. Cô bác sĩ dễ thương ghê, khám bệnh và nói chuyện nhẹ nhàng, còn khen mình cười tươi nữa! Mà mình mắc cỡ sao đó mà mẹ nhắc cảm ơn bác sĩ lúc về mình lúng túng chẳng nói lên câu. Mẹ với cô THủy ngạc nhiên vì mình nói mình ngoan và 2 chị em thương nhau! Mẹ bảo mình giống người lớn lắm rồi, khen mình ngoan nữa. Nhưng lúc nãy hai chị em chơi với nhau mình trót đánh em Như mấy cái, xô em Như để tranh cái xe đạp thì mẹ mắng mình là hư, còn đét vào tay mình một cái. Không đau đâu nhưng tiện thể mình ngồi ăn vạ xem mẹ có thương và sợ mình không. Mình gào to lắm đến 5 phút mà thấy mẹ vẫn thản nhiên ngồi chẳng thèm xúc động đậy gì cả. Chắc chắn là mẹ không sợ rồi. Không biết có thương không nhỉ? Hay mẹ chỉ thương em Như thôi.
Rồi mẹ nói mình làm chị phải ngoan không được tranh đồ đánh em, nghe cũng có lý nhưng mà nếu không có em Như thì tất cả đồ chơi là của mình chứ đâu phải chia như bây giờ? Mẹ thương không nhỉ? Mẹ vẫn xoa lưng cho mình ngủ, pha sữa cho mình bú, ẵm mình khi mình nhõng nhẽo, mắng em Như khi em đánh mình, vv và vân vân. Tóm lại là vẫn như cũ chỉ có buổi tối mẹ ngủ với Như! chắc là cũng có thương nhỉ?
Tiện thể nói chuyện em Như nhé, nhiều lúc mình ghét vì nó giành mẹ và đồ chơi nhưng cơ bản mình thương nó ra phết nhé. Chẳng hạn lúc nãy mình đã cướp được quả bóng của nó rồi nhưng vì hào hiệp, vì mình là chị mình cho nó chơi chung đấy! Nó cũng biết hát bài "Bố là tất cả nhé" "Các các các, cạc cạc cạc" nhé, còn biết hát "bà ơi bà", "ba thương con vì con giống mẹ", túm lại là mình hát bài gì nó cũng ư ử hát theo. Vụ này theo lời của bà nội và mẹ thì nó tiến bộ hơn mình nhiều - mới 17 tháng mà nó đã tám ra trò chứ không như mình đến tận 2 tuổi vẫn chỉ nói được mỗi từ "nước". Bao nhiêu lần mẹ kể là may mà mình không bị điều trị tâm lý vì hôm đó bà ngoại đưa mình vào khoa tâm lý ND1 khám thì hết giờ rồi, và bệnh viện này lại quá xa nhà mình. Bây giờ thì mình nói bù lúc nhỏ nhé. Nhiều hôm mẹ năn nỉ mình im một tí tẹo cho mẹ nói điện thoại mà không thành công đấy. Mẹ còn khen (hay chê) mình là có tương lai làm nhà ngoại giao vì mình khen áo mẹ đẹp này!
Lan man lại lạc sang chuyện mình rồi. Quay lại với em Như nhé. Giờ nó biết lừa mẹ rồi đấy. Nó kêu mẹ đi tè, mẹ vừa hé cửa phòng là nó chạy biến ra ngoài cười he he. Suốt ngày dắt tay bà hoặc mẹ ra cửa đòi đi chơi. Nó cũng bày đặt đòi mặc đồ giống mình nữa mới chịu chứ không phải quăng cho đồ gì thì mặc đồ đó đâu nhé. Giờ chị em mình có nhiều đồ giống nhau lắm!
Ba nói hôm nay ba có tiệc chia tay sếp nên để mẹ ở nhà cai quản hai đứa mình buổi tối. CÔ Thủy sẽ chỉ ở đến 7 giờ tối thôi. Chúng mình sẽ tha hồ quậy vì ba đâu có ở nhà mà la!
Thấy mẹ nói hôm nay cho mình nghỉ vì đưa đi bác sĩ khám lấy giấy chứng nhận sức khỏe nộp cho nhà trường, mừng ghê là mừng vì trốn được một buổi học. Mình chắc lúc trước được nghỉ học mẹ cũng mừng lắm.
Mẹ cũng đi khám bệnh từ sáng sớm đến khoảng 10.30am mới về rồi đưa mình ra phường. Cô bác sĩ dễ thương ghê, khám bệnh và nói chuyện nhẹ nhàng, còn khen mình cười tươi nữa! Mà mình mắc cỡ sao đó mà mẹ nhắc cảm ơn bác sĩ lúc về mình lúng túng chẳng nói lên câu. Mẹ với cô THủy ngạc nhiên vì mình nói mình ngoan và 2 chị em thương nhau! Mẹ bảo mình giống người lớn lắm rồi, khen mình ngoan nữa. Nhưng lúc nãy hai chị em chơi với nhau mình trót đánh em Như mấy cái, xô em Như để tranh cái xe đạp thì mẹ mắng mình là hư, còn đét vào tay mình một cái. Không đau đâu nhưng tiện thể mình ngồi ăn vạ xem mẹ có thương và sợ mình không. Mình gào to lắm đến 5 phút mà thấy mẹ vẫn thản nhiên ngồi chẳng thèm xúc động đậy gì cả. Chắc chắn là mẹ không sợ rồi. Không biết có thương không nhỉ? Hay mẹ chỉ thương em Như thôi.
Rồi mẹ nói mình làm chị phải ngoan không được tranh đồ đánh em, nghe cũng có lý nhưng mà nếu không có em Như thì tất cả đồ chơi là của mình chứ đâu phải chia như bây giờ? Mẹ thương không nhỉ? Mẹ vẫn xoa lưng cho mình ngủ, pha sữa cho mình bú, ẵm mình khi mình nhõng nhẽo, mắng em Như khi em đánh mình, vv và vân vân. Tóm lại là vẫn như cũ chỉ có buổi tối mẹ ngủ với Như! chắc là cũng có thương nhỉ?
Tiện thể nói chuyện em Như nhé, nhiều lúc mình ghét vì nó giành mẹ và đồ chơi nhưng cơ bản mình thương nó ra phết nhé. Chẳng hạn lúc nãy mình đã cướp được quả bóng của nó rồi nhưng vì hào hiệp, vì mình là chị mình cho nó chơi chung đấy! Nó cũng biết hát bài "Bố là tất cả nhé" "Các các các, cạc cạc cạc" nhé, còn biết hát "bà ơi bà", "ba thương con vì con giống mẹ", túm lại là mình hát bài gì nó cũng ư ử hát theo. Vụ này theo lời của bà nội và mẹ thì nó tiến bộ hơn mình nhiều - mới 17 tháng mà nó đã tám ra trò chứ không như mình đến tận 2 tuổi vẫn chỉ nói được mỗi từ "nước". Bao nhiêu lần mẹ kể là may mà mình không bị điều trị tâm lý vì hôm đó bà ngoại đưa mình vào khoa tâm lý ND1 khám thì hết giờ rồi, và bệnh viện này lại quá xa nhà mình. Bây giờ thì mình nói bù lúc nhỏ nhé. Nhiều hôm mẹ năn nỉ mình im một tí tẹo cho mẹ nói điện thoại mà không thành công đấy. Mẹ còn khen (hay chê) mình là có tương lai làm nhà ngoại giao vì mình khen áo mẹ đẹp này!
Lan man lại lạc sang chuyện mình rồi. Quay lại với em Như nhé. Giờ nó biết lừa mẹ rồi đấy. Nó kêu mẹ đi tè, mẹ vừa hé cửa phòng là nó chạy biến ra ngoài cười he he. Suốt ngày dắt tay bà hoặc mẹ ra cửa đòi đi chơi. Nó cũng bày đặt đòi mặc đồ giống mình nữa mới chịu chứ không phải quăng cho đồ gì thì mặc đồ đó đâu nhé. Giờ chị em mình có nhiều đồ giống nhau lắm!
Ba nói hôm nay ba có tiệc chia tay sếp nên để mẹ ở nhà cai quản hai đứa mình buổi tối. CÔ Thủy sẽ chỉ ở đến 7 giờ tối thôi. Chúng mình sẽ tha hồ quậy vì ba đâu có ở nhà mà la!
Wednesday, August 19, 2009
Mẹ kỳ ghê!
Mẹ kỳ quá nói mở máy tính để giúp mình viết blog mà ngồi hoài, đọc đọc cười cười... vẫn là mấy cái vụ kinh nghiệm quý báu trên WTT nào là bí quyết gìn giữ hạnh phúc, nào là mua đồ, nào là mấy cái chuyện người lớn khác.
Hôm nay lần đầu tiên mình được mẹ cho ngồi ghế đằng trước xe máy, cảm giác cực kỳ phấn khích nhé. Mình hơi sờ sợ một tý nhưng rồi ra đến đầu đường là mình bíu lấy 2 cái gương xe, ngó qua ngó lại rất là tự tin. MÌnh với mẹ đến trường nộp giấy tờ cho chị Hai. Thấy chị Hai ngồi trên con vịt mà mặt buồn hiu thấy thương quá, gọi chị Hai nói chuyện chơi, đến lúc về thì chị Hai đòi về cùng ,khóc lóc quá trời luôn... Nếu mình là mẹ có thể mình đã mủi lòng rồi nhưng mẹ thì không, vì hình như mẹ đã quen với việc khóc lóc này thì phải. Chiều nay thấy chị Hai về nhà vui vẻ lắm, chắc ở lớp học cũng không tệ như mình thấy đâu nhỉ.
Mẹ hôm nay dọn đồ kiếm được cái thước giấy đo chiều cao của Nestle - bèn cùng với cô Thủy dán lên tường. Mình cũng dựa vào đo đo đã ghê, có cả con gấu và bong bóng nữa - mình cao được 78 phân rồi. Còn chị Hai chiều về cũng khoái lắm, cao hơn mình tí xíu - 96 phân. Lúc nãy không biết giận gì mà tự nhiên đánh mình một cái đau điếng - không biết có phải tại vì mình giật ông sao mà chị Hai đang vẽ trên bảng không?
Sáng nay lúc từ trường chỗ chị Hai về mẹ cho mình đi chợ mua cá nhé. Cháo cá hôm nay ngon miễn chê, mỗi tội hết cháo trắng nên chiều nay chỉ còn 1 chén cho 2 chị em. Mẹ bonus 2 miếng phômai President vì lo mình và chị Hai còn đói. Tự nhiên thấy mẹ lò dò đứng cửa coi - hóa ra cô Thủy ôm bụng cười vì cả mình và chị Hai đều nhét cả nửa miếng phômai còn lại vào miệng - chắc giống hôm trước mẹ bị lên quai bị lắm nhỉ?
Mình đã có em bé rồi nhé. Bà nội về quê hôm thứ 2 vì Thím Thu vợ chú Thi sinh bé Đăng hôm chủ nhật vừa rồi (17/8). Hơi nhớ bà nội một tí, nhưng có mẹ ở nhà cũng vui vì lúc nào chán chơi mình có thể ịch lên cái bụng mẹ nằm cho đã!
Thôi để mẹ đi nấu cơm, lúc khác nhờ mẹ tường thuật lại tình hình của chị em mình cho mọi người cập nhật thông tin nhé
Hôm nay lần đầu tiên mình được mẹ cho ngồi ghế đằng trước xe máy, cảm giác cực kỳ phấn khích nhé. Mình hơi sờ sợ một tý nhưng rồi ra đến đầu đường là mình bíu lấy 2 cái gương xe, ngó qua ngó lại rất là tự tin. MÌnh với mẹ đến trường nộp giấy tờ cho chị Hai. Thấy chị Hai ngồi trên con vịt mà mặt buồn hiu thấy thương quá, gọi chị Hai nói chuyện chơi, đến lúc về thì chị Hai đòi về cùng ,khóc lóc quá trời luôn... Nếu mình là mẹ có thể mình đã mủi lòng rồi nhưng mẹ thì không, vì hình như mẹ đã quen với việc khóc lóc này thì phải. Chiều nay thấy chị Hai về nhà vui vẻ lắm, chắc ở lớp học cũng không tệ như mình thấy đâu nhỉ.
Mẹ hôm nay dọn đồ kiếm được cái thước giấy đo chiều cao của Nestle - bèn cùng với cô Thủy dán lên tường. Mình cũng dựa vào đo đo đã ghê, có cả con gấu và bong bóng nữa - mình cao được 78 phân rồi. Còn chị Hai chiều về cũng khoái lắm, cao hơn mình tí xíu - 96 phân. Lúc nãy không biết giận gì mà tự nhiên đánh mình một cái đau điếng - không biết có phải tại vì mình giật ông sao mà chị Hai đang vẽ trên bảng không?
Sáng nay lúc từ trường chỗ chị Hai về mẹ cho mình đi chợ mua cá nhé. Cháo cá hôm nay ngon miễn chê, mỗi tội hết cháo trắng nên chiều nay chỉ còn 1 chén cho 2 chị em. Mẹ bonus 2 miếng phômai President vì lo mình và chị Hai còn đói. Tự nhiên thấy mẹ lò dò đứng cửa coi - hóa ra cô Thủy ôm bụng cười vì cả mình và chị Hai đều nhét cả nửa miếng phômai còn lại vào miệng - chắc giống hôm trước mẹ bị lên quai bị lắm nhỉ?
Mình đã có em bé rồi nhé. Bà nội về quê hôm thứ 2 vì Thím Thu vợ chú Thi sinh bé Đăng hôm chủ nhật vừa rồi (17/8). Hơi nhớ bà nội một tí, nhưng có mẹ ở nhà cũng vui vì lúc nào chán chơi mình có thể ịch lên cái bụng mẹ nằm cho đã!
Thôi để mẹ đi nấu cơm, lúc khác nhờ mẹ tường thuật lại tình hình của chị em mình cho mọi người cập nhật thông tin nhé
Monday, August 10, 2009
Chị Hai bịnh rồi!
Mình thay mặt chị Hai viết vài dòng vậy vì chị Hai hôm nay bị thò lò mũi xanh và cả bị toét mắt nữa. Mắt mình cũng đùn ra một đống gỉ to tướng mà mẹ thường gọi là sâu. Chị Hai và mình hợp tác tất ăn ý để ăn uống ngủ nghỉ đều có nhau. Ba mẹ đừng hòng chia cắt nhé. Thật ra bà hay mẹ bắt chúng mình ngủ riêng không phải là không có lý do - Hai đứa cùng nhau thứ nhất thể nào cũng có giao chiến, thứ 2 thời gian đi ngủ buổi tối không phải là 9-10 giờ như hạn định mà có hôm đến cả 11 giờ khuya. Nhiều khi cả nhà mệt quá mà hai chị em mình vẫn còn tiếp tục chơi và la hét... thế là bị mắng là hư, lại còn bị dọa đét đít nữa. Nhưng thử nhìn ba mẹ coi, ba đêm nào cũng hơn nửa đêm mới ngủ, mẹ thì thỉnh thoảng dạy gõ máy tính mấy tiếng trong đêm. Thì chị em mình có gen di truyền bèn chịu thôi chứ gì.
Chị Hai được ba và bà nội đưa đi bác Lợi. Đi gặp bác sĩ gì mà hớn ha hớn hở như được cho quà vậy. Mình cũng chẳng kém nhé, nhân tiện dịp ấy mình đòi mẹ dắt đi chơi bằng được - đời nào mình chịu ở nhà! Đi gần đến đầu hẻm, tự nhiên trời đổ mưa, mẹ ôm mình vừa chạy vừa la "mưa rồi, mưa rồi!". Mình khoái quá đi mất! Vừa được ẵm, vừa được chạy lại vừa có cảm giác tắm mưa nữa. Không biết có phải vì thế mà mình sụt sịt không, hay mình lây bệnh chị Hai rồi.
Nửa đêm mình dậy tỏ ra mình rất quan trọng bằng cách khóc lóc rầm rĩ nửa tiếng đồng hồ rồi tè ra người mẹ. Nghe mẹ mắng là mình hư vì mẹ tìm mọi cách xi mình, mình đều không tè - ra bồn cầu này, ngồi bô này, vv và vân vân này. Khi mẹ giận thì mẹ mắng mình nhiều ơi là nhiều. Sao bà nằm ngủ không lên tiếng bênh mình tí nhỉ.
Mẹ lừa chị Hai nhỏ thuốc bắt sâu ở mũi được thôi, còn 2 con mắt chưa được. Mẹ mới nhỏ cho mình 1 bên mũi, bị mình la quá nên tạm hoãn binh - tí nữa thể nào cũng sang xử nốt hai chị em mình cho mà xem.
Hôm nay là chủ nhật. Mai thứ 2 cả ba và mẹ đều đi làm rồi. Hơi buồn một tí, nhưng phải có người đi làm "kiếm tiền mua sữa cho Như và Tú để uống cao như hươu cao cổ chứ nhỉ!". Câu này mình tạm mượn chị Hai, bao giờ sáng tác ra riêng một câu của mình sẽ không thèm mượn nữa!
Chị Hai được ba và bà nội đưa đi bác Lợi. Đi gặp bác sĩ gì mà hớn ha hớn hở như được cho quà vậy. Mình cũng chẳng kém nhé, nhân tiện dịp ấy mình đòi mẹ dắt đi chơi bằng được - đời nào mình chịu ở nhà! Đi gần đến đầu hẻm, tự nhiên trời đổ mưa, mẹ ôm mình vừa chạy vừa la "mưa rồi, mưa rồi!". Mình khoái quá đi mất! Vừa được ẵm, vừa được chạy lại vừa có cảm giác tắm mưa nữa. Không biết có phải vì thế mà mình sụt sịt không, hay mình lây bệnh chị Hai rồi.
Nửa đêm mình dậy tỏ ra mình rất quan trọng bằng cách khóc lóc rầm rĩ nửa tiếng đồng hồ rồi tè ra người mẹ. Nghe mẹ mắng là mình hư vì mẹ tìm mọi cách xi mình, mình đều không tè - ra bồn cầu này, ngồi bô này, vv và vân vân này. Khi mẹ giận thì mẹ mắng mình nhiều ơi là nhiều. Sao bà nằm ngủ không lên tiếng bênh mình tí nhỉ.
Mẹ lừa chị Hai nhỏ thuốc bắt sâu ở mũi được thôi, còn 2 con mắt chưa được. Mẹ mới nhỏ cho mình 1 bên mũi, bị mình la quá nên tạm hoãn binh - tí nữa thể nào cũng sang xử nốt hai chị em mình cho mà xem.
Hôm nay là chủ nhật. Mai thứ 2 cả ba và mẹ đều đi làm rồi. Hơi buồn một tí, nhưng phải có người đi làm "kiếm tiền mua sữa cho Như và Tú để uống cao như hươu cao cổ chứ nhỉ!". Câu này mình tạm mượn chị Hai, bao giờ sáng tác ra riêng một câu của mình sẽ không thèm mượn nữa!
Monday, August 3, 2009
Con vỏi con voi!
Mẹ mình mắt tròn mắt dẹt trước khả năng sáng tạo của chị Hai. 2 cái vòng tròn để lên tai vẫy vẫy, cái vòi bơm (để bơm bóng cho chị em mình) làm vòi cũng ngoắc qua ngoắc lại, cái đít chổng chổng lên chứ. Mình chạy lại nắm cài vòi giật mà nó bị giữ chắc quá... nên thôi mình cao thượng nhường chị vậy. Mẹ mình la "dơ quá, TÚ ơi!" mà sao không chạy lại giật cái vòi ra nhỉ. Chắc mẹ bận cười đấy mà. CHứ mỗi lần mình ngậm là bị la rồi đét cả vào má nữa!
HÔm trước về thấy chị Hai kể là mẹ cho đi chơi và "tắm xe" (ghen tị ghê!) kêu "chú tắm xà bông cho xe của mẹ sạch quá". Eo ơi quả là không có biên giới cho trí tưởng tượng nhỉ?
Còn mình thì vẫn lẹt đẹt chạy sau, tối ngày ở nhà thôi chứ chẳng được đi đâu cả. Trước đây đã ít đi, giờ vụ siêu thị hay công viên cũng bị cấm nốt - vì H1N1 đấy! Chỉ hy vọng sau bữa cơm tối mẹ dẫn 2 chị em đi bộ một vòng. Mẹ bị mỡ trong máu nên mới tập thể dục chứ mà khỏe mạnh 100% thì chắc chỉ nằm ì ở nhà thôi! Đi dạo tối mát mẻ, ít xe nhưng phải đi nhanh chân chứ mấy con muỗi nhăm nhe đốt mình không à!
Mấy ngày nay mình thấy người lớn nói mình "già rồi" - chẳng biết là khen hay chê nữa. Thì có gì đâu, chị hai xô mình té. Bà hỏi mình là bà xô con té hả, mình lắc đầu không. Mẹ hỏi mẹ đánh con hả, mình lắc đầu không. Hỏi có phải Tú làm đau không, mình gật đầu. Chuyện nhỏ như con thỏ ở trong giỏ thôi có gì ghê gớm đâu nhỉ? Hay tại người lớn vẫn khinh thường mình là con nít nên mới ngạc nhiên vậy!
Cái gì mình thích hay đồng ý thì mình gật, phản đối thì mình lắc đầu kêu "không không" thôi.
Mình vớ được đôi giày bốt của chị Hai, đi vào trông thời trang ghê. May mà chân chị hai giờ bự quá rồi, chứ không thì tỉ muội lại phải giao đấu vì đôi giày đây.
Hôm nay vậy thôi nhé, mình ngủ đây. CÒn bình sữa đã pha chắc nhờ mẹ măm dùm, mình tự nhiên không thích uống sữa, chỉ buồn tè thì dậy la khóc một hồi thôi! Ba đem mình vô toilet cho tè thì OK rồi. Mẹ chẳng hiểu gì mấy bắt mình ngồi bô - thế là bị mình la e é. Mình lớn rồi mà làm như mình còn là con nít ấy!
Sunday, August 2, 2009
Ai lên xứ hoa đào?
Mình ngưỡng mộ vụ ham chơi của mẹ mình ghê. Thấy dự báo thời tiết nói Đà Lạt có mưa suốt cuối tuần trước (24, 25,26/7), thế mà mẹ mình vẫn rủ cả nhà đi chơi bằng được - là để cho thứ 5 tuần rồi cậu Phương về Hà Nội.
Mình cũng là chúa thích đi chơi. Vì thế cả nhà đều trêu mình là nếu có ai đứng cửa thể nào bé Như cũng đòi ra bằng được vì tưởng là đi chơi. Mà ở nhà hoài 24/7 như mình xem - chắc bạn cũng muốn đi hóng gió như mình thôi!
Đà Lạt thật là xa, ngủ mấy giấc mà còn chưa tới nơi. Mình nhớ cả nhà bắt taxi đến bến xe buýt ở Hàng Xanh khoảng 9 giờ sáng mà loay hoay 2 tiếng đồng hồ cũng vẫn chưa thoát khỏi vụ kẹt xe ở Cát Lái, Đồng Nai. Hình như mẹ mình nói đi hết 10 tiếng đồng hồ mới tới Đà Lạt thì phải. Nói chung ngồi một chỗ ê đít lắm nên mình trèo qua trèo lại hoài để cùng với chị Hai la hét cho đỡ. Mình leo lên leo xuống đi dọc giữa hai hàng ghế xe, nhiều người nhìn mình lắm nhé! Chắc tại mình xinh xắn hay sao í nhỉ? Không biết nữa chỉ biết là nếu cả 2 chị em mình ngồi cùng một hàng ghế là thể nào ba mẹ cũng di chuyển 1 đứa hoặc lên băng trước, hoặc xuống băng sau. Không có người phá cùng thì còn gì là vui nữa nên cả mình và chị Hai đều đồng lòng nhất trí là chúng mình sẽ tìm mọi cách để tụ họp cùng nhau. Nói vậy thôi chứ thỉnh thoảng chị Hai giành mẹ của mình thì mình lại thấy vụ tụ họp này chẳng có lợi cho mình tí nào!
Đà Lạt dễ thương lắm các bạn ạ - vì trời lành lạnh, được tha hồ thể hiện trang phục - mình nói làm fashion show ấy. Mình có cơ hội mặc cái áo lông con mèo màu cam, còn chị Hai mặc cái áo khoác con thỏ màu xanh biển, còn mặc cả váy ngắn với quần tất nữa - mấy thứ mặc bên dưới này bà ngoại mua cho 2 chị em hồi tết rồi chúng mình ra Hà Nội. Ở Sài gòn mà nhìn mấy thứ mình vừa kể chắc vã mồ hôi hột rồi!
Lần trước mẹ mình đi Đà Lạt nói chẳng có gì vui và hay cả, nhưng lần này thì do ba mình có tìm hiểu trước trên mạng nên cả nhà mình có lịch trình sẵn, có nhiều nơi để chơi vui.
Bắt đầu là chợ đêm, eo ôi thôi là áo len. Mình không kết vụ này vì đồ mùa đông mình chỉ thích cái áo con mèo màu cam của mình thôi. Nhưng mẹ và cậu Phương thì có vẻ thực sự tìm được nguồn hàng tốt: lật lên lật xuống, trả giá, đi hết hàng này qua hàng khác. Cậu PHương mua cho bạn - là con gái mấy cái liền, mẹ mình mua cho bạn bè nối khố, rồi mua cho ông bà ngoại, cụ ngoại... Nói chung là nhiều và rất nhiều. Thấy mẹ khoe với ba là cậu Phương "đốt" gần hết một triệu rồi.
Vụ shopping không chỉ có vậy, còn phải tính đến 2 cái bong bóng cho mình và chị Hai nữa. Mẹ thấy nói 5 ngàn một cái bong bóng rất thường bán tối đa 2 ngàn ở thành phố,nên chê mắc quá không mua. Quay qua quay lại chẳng có hàng nào khác nên cuối cùng ba cũng rinh nó cho mình với giá cắt cổ đó. Tệ một nỗi là lúc mẹ ẵm mình để lựa mấy đôi dép xỏ ngón, mình quên rời tay ra một chút thế mà cái chú chạy xe máy chẳng thèm nhìn tí gì, mình nghe độp cái - rồi đời cái bong bóng của mình rồi!
Sau đó đi uống sữa đậu nành nóng bên ngoài chợ. Mẹ nói dở tệ vì nó chẳng có gì là đậu nành cả. Mình thì mấy ngày đi chơi mình coi nhẹ vụ ăn uống lắm, nên không bình luận gì cả.
Sau đó cả nhà bắt taxi đi vòng quanh hồ Xuân Hương một vòng. Gió mát quá mình chẳng kịp ngắm gì bên ngoài đã ngủ mất tiêu rồi. Tỉnh dậy xe đưa cả nhà về đến khách sạn HP rồi. Tiện thể nói về khách sạn, thấy ba mẹ khen chỗ này chứ không chê như lúc ở Bimexco mà chị Hai đã tả ở bài viết trước. Ăn uống, tắm giặt, nghỉ ngơi - ái chà 11.30 đêm. Hết ngày thứ nhất ở Đà Lạt (thật ra là khoảng 6 tiếng đồng hồ tính đến lúc 11.30pm thôi chứ mấy)
Ngày thứ hai thật nhiều sự kiện. Ăn sáng ở khách sạn. Đồ ăn dở và phục vụ cũng tệ - Mình nghe mẹ mình phàn nàn vậy. Cả nhà lên xe máy chạy ra thác Prenn - ba mình thật là hay, đã dặn cô lễ tân từ bao giờ mà sáng nay nhà có xe đi chơi rồi. Ba nói là đèo Prenn là con đèo đẹp nhất mình không biết đẹp cỡ nào chỉ thấy nó uốn lượn quanh co nhiều khúc - thật ra mình ngủ khò trên đường đi rồi.
Mình chẳng nhớ được nhiều về đèo Prenn, lâu quá một tuần rồi còn gì. Chỉ có một việc mình nhớ hoài là hai chị em mình với hai chị em cậu Phương (là mẹ mình với cậu Phương ấy) được cưỡi con voi đi vòng vòng. Nó giỏi quá- cái đường lội và dốc muốn chết lên, mẹ mình có vẻ cũng sợ, thế mà nó đi ngon ơ dưới sự điều khiển của một chú "nài voi". Nó lội suối, trèo lên cạn, rồi lại lội suối, trèo lên - chắc họ muốn người ngồi trên lưng voi có cảm giác mạnh đây mà! Cậu Phương mà không giữ mình chặt chắc mình té ịch xuống đất rồi. MÌnh thấy cậu Phương cũng dễ thương chứ không đáng sợ như lúc đầu. Tuy nhiên mình vẫn ghét vụ cậu hôn má mình, mà cậu cứ tranh thủ hôn má mình hoài! Nhỡ sệ má mình thì sao (Mình nghe mẹ la cậu vụ sệ má đấy).
Chị Hai mình khoái chí còn hơn mình nữa, xuống dưới đất là thao thao bất tuyệt kể cho ba và bà nội nghe con voi nó đi thế nào. Có hình chụp với con voi này. Tiếc là không thấy mặt mình và cậu PHương thôi
Sau đó cả nhà về mua vé vào thác Lanta.. gì gì đó mình quên rồi. Chỉ có cậu Phương, ba mình và chị Hai đi thôi. Mẹ nói cái này nguy hiểm lắm không cho mình đi, còn sợ chị Hai khóc đòi xuống giữa chừng thì không biết thế nào. Bà nội thì nói bị tim mạch cũng không đi luôn. Mình ngồi chờ mọi người thấy thời gian sao trôi chậm thế. Khoảng nửa tiếng đồng hồ mà dài ơi là dài. Mẹ mình chắc cũng thấy vậy vì mẹ cầm máy chụp hình đứng giơ máy lên xuống hoài mà chẳng thấy ba với chị Hai hay là cậu Phương đâu cả. Cuối cùng cũng tới, chị Hai mình không những chẳng sợ lại còn kể là khoái chí như thế nào đấy! Mình ghen tị quá, giá mình lớn hơn chút nữa thì mình cũng đã đi và có nhiều chuyện kể cho mẹ và bà nội nghe rồi!
Giữa trưa, chắc cả nhà đói meo nhưng vẫn cố bò lên Trúc Lâm Thiền Viện cho được. Gần đến Trúc Lâm đường dốc thật là dốc, phải về số 1 mà xe mãi ì ì. Mẹ mình có vẻ kết cái ý tưởng của ai đó qua cái thông báo "đường dốc - lái xe nên về số một" lắm lắm.
Cả nhà mình đều cởi giày dép vào thắp nhang và kính phật. Nói là điện chính mà nó đơn sơ lắm - nguyên vẻ thanh bạch không màng danh vọng đời thường, nó thanh thoát chứ không ngạt mùi nhang khói như mấy chỗ chùa chiền bị thương mại hóa.
Rời Trúc Lâm, cả nhà mình về - đói meo. Qua quán Hương Ca - mình với chị Hai ăn gần hết chén cơm, quất gần hết mấy con tôm ở đĩa xào. Đây là bữa đầu tiên khác sữa của chị em chúng mình. Mình còn làm quen được với một bạn xinh xinh là con của một diễn viên nổi tiếng thì phải - là nghe mẹ mình đoán thế. Về khách sạn để cho mình và chị Hai ngủ trưa mà có ai ngủ được đâu! Nghỉ chừng 1 giờ đồng hồ rồi cả nhà mình lại a lê go!
Đi cáp treo! Bà mình có vẻ sợ. Mình và chị hai không sợ thì phải! Ngắm toàn cảnh Đà Lạt ở trên cao, mình khoái xuống định mở cái cửa ra ngoài đi trên không trung xem sao. Thế mà mẹ không cho, còn đánh lạc hướng hỏi mình cây đâu, chim đâu, Tú đâu nữa. Sang trạm bên kia, hóa ra là nó lên Trúc Lâm Thiền Viện, hehe... mẹ khen ba là có quyết định sáng suốt lúc sáng! Mình biết kiểu khen này của mẹ mà. Vì đã lên Trúc Lâm rồi nên cả nhà định đi vòng vòng chơi thôi, mà trời nắng quá nên lại lên cabin đi cáp treo về. Trước khi về cả nhà đã kịp ôm sô 2 gói bột gừng cho người thấp huyết áp (bà nội và ông ngoại) và một gói trà actiso. Mẹ nói cô bán hàng này giỏi quá, chắc mai mốt phải lên thọ giáo học về cách bán hàng thôi.
Mình ngủ khò ở đoạn tiếp theo, nghe kể và xem qua hình thôi. Cả nhà mình lên trường Cao đẳng sư phạm Đà Lạt để xem cái kiến trúc cũ của người Pháp để lại. Có hình kèm theo nhé. Thấy nói ai cũng trầm trồ, các bạn xem ảnh nhé, đẹp lắm chứ nhỉ?
Sau đó cả nhà lên nhà bác Phương - bạn của ba mẹ lúc học ở ÚC. Tìm mãi cũng thấy nhà (do trí nhớ tuyệt vời của mẹ mình). Cả nhà nói chuyện vui vẻ, còn mua thêm 3 bộ vòng cổ và tay bằng đá tự nhiên của bác Phương nữa! Bác có vẻ tiếc là không nấu cơm đãi cả nhà mình được nhưng ba mẹ mình nói là còn nhiều dịp khác nữa mà.
Về ăn cơm và bánh khọt cô ba Vũng Tàu. Mình khoái ăn bánh vì nó giòn giòn, nếm chút cơm và canh. Đi chơi mình chẳng thấy đói gì cả. Chị Hai còn vui hơn cả mình, không ăn cũng chẳng uống sữa nữa! À mà vụ mình la hét tùm lum làm rớt một chiếc dép khiến cậu Phương phải đi tìm - mình thấy cậu Phương dễ thương ghê, vì cậu nói tìm được dép ở trước cồng nhà bác Phương đấy!
Tối ăn và tắm giặt xong khoảng 8.30, cả nhà trừ bà nội dắt bộ đi uống cà phê. Có nhạc và ánh sáng đẹp quá thì làm sao mình ngồi yên được. Mình đo đất khoảng vài lần, mẹ la mà mình vẫn khoái chạy. Thấy mẹ chê yogurt hình như quá đát, uống chua loét, uống vào thấy đau bụng nữa nên mình không được thưởng thức món này. chị Hai mệt quá ngủ khò, muỗi cắn cả nhà nữa nên hôm nay cả nhà đều về sớm, để chuẩn bị đi chơi sáng mai.
Sáng mình he hé mắt chẳng thấy mẹ đâu. Nghe bà và ba nói chuyện là mẹ với cậu PHương đi chợ mua đồ rồi. Mẹ về thì ôi chao là đồ. Một cái túi cỡ túi mua hàng của Metro đầy rau củ và trái cây. Đây đích thị là mẹ mình!
Cả nhà chạy mãi mới tới một cái quán - mình quên tên rồi - nổi tiếng về bún bò Huế - mình và chị Hai ăn bún thấy cũng ngon. Nhưng cũng chỉ là lót dạ thôi vì chúng mình có nhiều thứ khác để quan tâm và khám phá hơn. Sau đó lên xe đi đến núi Lang Biang. Mình nghe mẹ la cậu Phương quá là xe hết xăng mà không chịu đổ nhỡ giữa đèo không có xăng thì sao. Cậu Phương mình cười cười nói nói là đến vạch đỏ nhưng cậu tính trước hết rồi mà!
Chờ dài cổ rồi cũng đến lượt cả nhà lên xe đi thăm núi. Chú tài xế chắc trước đây là dân đua xe chuyên nghiệp nên phi như ngựa. Bà mình sợ tái mét. Mẹ chắc cũng sợ nhưng giả bộ bình tĩnh thôi. Chưa thấy chỗ nào cho mình cảm giác mạnh như chỗ này - xe chạy hết ngoặt trái rồi phải, lúc sáng trưng, lúc mờ mờ do cây che, và tốc độ xe thì tuyệt đối như đang trên đường đua. Lên tới nơi, gió lớn quá, cảnh đẹp nữa và cả nhà phát hiện ra mẹ quên để lại máy ảnh vào giỏ! Thế là mấy cái máy điện thoại được trưng dụng làm máy chụp hình. Mình ghen tị với chị Hai ghê vì chẳng biết ba cho chị Hai cưỡi ngựa và chụp hình khi nào nữa!
Vẫn chú lái xe đó chở cả nhà từ đỉnh núi xuống. Mình chắc cả nhà mình và một nhà khác chung xe đều mong tới chân núi - để biết là mình vẫn còn sống. Ơn trời, mọi thứ đều tốt đẹp!
Chạy xe về nhà 11h sáng. Ba đi mua bánh mì vì chẳng còn thời gian ăn cơm ở tiệm nữa. Cả nhà dọn dẹp đồ, trả phòng.
Về đến thành phố lúc 8pm. Bắt taxi về nhà. Chẳng hiểu mình đạp làm sao mà mất tiêu một chiếc dép. Thấy cậu Phương hôm trước mất công chạy tìm cho mình quá!
Giờ cậu Phương đã về Hà nội với ông bà ngoại mấy ngày rồi. THời gian ăn chơi của mình và chị Hai cũng qua rồi. Ta lại quay lại với cuộc sống thường ngày! Và vì đang có dịch H1N1 nữa nên chắc chắn là trong thời gian tới mấy chỗ đông đúc như siêu thị, công viên mình và chị Hai cũng chẳng được tới đâu.
Thôi nhé, mình và chị Hai sẽ tiếp tục cập nhật tình hình của chúng mình. Mình mới vừa làm một bãi tè trên nệm xong! May là mẹ đang viết dùm mình chứ nếu không mình bị đét đít không chừng!
Saturday, August 1, 2009
Sai vặt
Mình chẳng nhớ là mình bị kêu ca vì vụ "sai vặt" này từ bao giờ. Mình chỉ nhờ bà hay ba hay mẹ đi hộ dép vào chân, thế là bị la sai vặt. Cả nhà còn hỏi không biết mình giống tính ai mà hay sai người khác thế!
Bà nội còn đem cả chuyện cô giáo kể ở lớp là mình kêu cô "đi dép cho Tú", "lấy sữa cho Tú", "ẵm Tú lên (lầu)" cho mọi người biết chứ. Mình thấy cũng bình thường thôi vì mẹ vẫn nhờ mình "Tú lấy giấy ướt để mẹ lau đít cho em", "Tú cầm bình nước lại cho mẹ", thế mà đến lượt mình thì mẹ lại la, bắt mình tự làm nữa. Có hôm mẹ nói hai chị em đi chơi, mà mình không chịu tự đi dép, nói "mẹ đi cho con" thế mà mẹ kệ mình, nói mình không ngoan, còn cho mình ở nhà nữa. Mình nhớ mình khóc to lắm, thế mà mẹ với em Như vẫn cứ đi chơi chẳng đếm xỉa đến mình. Rút kinh nghiệm, mình chẳng bao giờ thèm nhờ mẹ nữa cho mẹ buồn chơi!
Bài học mình rút ra là, chỉ có người nhiều tuổi sai được người ít tuổi hơn, hay nói cách khác người lớn sai được trẻ con thôi, còn ngược lại ư? Coi chừng bị la như mình đấy.
Nhưng đến hôm cậu Phương vào chơi thì mình thấy giả thuyết mình đưa ra ở trên không còn đúng nữa, vì hình như mẹ nhờ bà nội lấy dùm cái nón cho bé Như. Cậu Phương tế nhị nói mẹ "không chịu quay lại nhà lấy đồ, lại còn sai nữa!". Sao bà nội không la mẹ nhỉ? Người lớn thật là khó hiểu! Thôi kệ, chắc đến lúc lớn mình sẽ có lời giải đáp thôi!
Nhưng mình biết tính sai vặt này mình được thừa hưởng từ ai rồi!
Bà nội còn đem cả chuyện cô giáo kể ở lớp là mình kêu cô "đi dép cho Tú", "lấy sữa cho Tú", "ẵm Tú lên (lầu)" cho mọi người biết chứ. Mình thấy cũng bình thường thôi vì mẹ vẫn nhờ mình "Tú lấy giấy ướt để mẹ lau đít cho em", "Tú cầm bình nước lại cho mẹ", thế mà đến lượt mình thì mẹ lại la, bắt mình tự làm nữa. Có hôm mẹ nói hai chị em đi chơi, mà mình không chịu tự đi dép, nói "mẹ đi cho con" thế mà mẹ kệ mình, nói mình không ngoan, còn cho mình ở nhà nữa. Mình nhớ mình khóc to lắm, thế mà mẹ với em Như vẫn cứ đi chơi chẳng đếm xỉa đến mình. Rút kinh nghiệm, mình chẳng bao giờ thèm nhờ mẹ nữa cho mẹ buồn chơi!
Bài học mình rút ra là, chỉ có người nhiều tuổi sai được người ít tuổi hơn, hay nói cách khác người lớn sai được trẻ con thôi, còn ngược lại ư? Coi chừng bị la như mình đấy.
Nhưng đến hôm cậu Phương vào chơi thì mình thấy giả thuyết mình đưa ra ở trên không còn đúng nữa, vì hình như mẹ nhờ bà nội lấy dùm cái nón cho bé Như. Cậu Phương tế nhị nói mẹ "không chịu quay lại nhà lấy đồ, lại còn sai nữa!". Sao bà nội không la mẹ nhỉ? Người lớn thật là khó hiểu! Thôi kệ, chắc đến lúc lớn mình sẽ có lời giải đáp thôi!
Nhưng mình biết tính sai vặt này mình được thừa hưởng từ ai rồi!
Subscribe to:
Posts (Atom)